“Nói không chừng còn tự mình trở lại thuyền, đứng báo cáo tin tốt trước mặt chúng ta.”
Chiến Trác gật nhẹ đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Không hổ là lão đại, quả nhiên nhìn sâu trông rộng.
Mình quả thực có thêm nhiều hiểu biết về đám nhóc con hậu bối kia rồi.
...
Thời gian trôi nhanh.
Trên boong chiến hạm, Chiến Vô Song vẫn đứng đó, chắp hai tay sau lưng.
“Lão đại, đã qua mười ngày rồi, Chiến Nhất Tâm vẫn chưa liên hệ, trận pháp truyền tin vẫn đóng chặt, sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ ạ?” Chiến Trác chạy tới, vô cùng lo lắng.
Chiến Vô Song lắc đầu, ra hiệu đối phương an tâm chớ nóng vội: “Lần trước ta nói với ngươi thế nào, không nên nôn nóng gấp gáp, ngươi quên trên người hắn có tinh thể máu thiêu đốt rồi à?”
“Nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng ta đã thấy động tĩnh từ lâu.”
Chiến Trác sờ đầu, không hiểu ra sao: “Vậy tại sao lâu như vậy vẫn không hề có một chút tin tức nào ạ?”
“Chiến Trác, kể từ lúc bắt đầu trận chiến vây công Thánh Long, mãi đến trận chiến phá vòng vây của tộc Thánh Ma, ngươi đã là lão già theo ta lâu như vậy nhưng ta phải phê bình ngươi chút đỉnh.” Chiến Vô Song cau mày, nhìn chằm chằm Chiến Trác.
Hắn đưa tay chỉ vực Thánh Ma, nói: “Chiến Nhất Tâm xâm nhập khu vực của kẻ địch, đi kèm với không biết bao nhiêu nguy hiểm nhưng ngươi thân là tiền bối trong tộc, sao một tí lòng tin cũng chẳng có thế hả?”
“Ta đã nói rất nhiều lần, phải trầm ổn, phải tỉnh táo, phải bình tĩnh mà.”
Chiến Trác há to miệng nhìn lão đại, bất đắc dĩ mở miệng: “Nhưng mười ngày không có lấy một chút tin tức phản hồi nào, sao có thể tin tưởng nổi...”
“Xem đi, đây chính là điều ngươi hải học hỏi Chiến Nhất Tâm đấy, mười ngày không hề truyền bất kỳ tin tức nào, nhìn coi người ta bình tĩnh, tỉnh táo tới cỡ nào.”
“Đây gọi là thận trọng, là vững vàng.”
“Cho thấy tình huống phía hắn còn phức tạp so với tưởng tượng của ta và ngươi, e rằng hiện giờ Chiến Nhất Tâm như đang giẫm trên băng mỏng, cẩn thận từng li từng tí, bước từng bước một.”
Chiến Vô Song nói đến đây thì thở dài, choàng qua vai Chiến Trác: “Điều chúng ta cần phải làm ngay bây giờ là tin tưởng hắn.”
“Kiên nhẫn chờ đợi tin tức của hắn đi, có thể ẩn nhẫn lâu như vậy, rõ ràng ta không nhìn lầm người, Chiến Nhất Tâm này có thể thành công.”
Đối diện với câu nói của lão đại, Chiến Trác im lặng gật đầu, suy nghĩ kỹ một chút, quả thực có đạo lý này.
Nói không chừng đối phương đã trà trộn vào khu vực hạch tâm của vực Thánh Ma, nếu tùy tiện liên lạc sẽ có nguy cơ bại lộ rất lớn.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Nếu để đối phương sớm phát hiện và làm tốt công tác đề phòng. Chỉ e việc tìm ra bí mật của Thánh Ma đại đế Lạc Thao Thiên và căn cơ của ông lại càng khó hơn.
“Chiến Nhất Tâm, tiểu tử ngươi thật sự ổn nha, được lắm đấy.” Chiến Trác chậc chậc tán thưởng trong lòng, nhìn lão đại bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Thằng nhãi Chiến Nhất Tâm này sắp phát đạt tới nơi.
...
Thời gian là một thứ thú vị, nhìn không thấy, sờ không được.
Nó sẽ len lỏi qua đầu ngón tay ngươi lúc nào không hay.
Mà đối với Chiến Vô Song lúc này, thời gian là điều gì đó rất khổ sở.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm ngọc truyền tin trong tay, trên đó thể hiện thuyền chiến hạm hình con thoi của Chiến Nhất Tâm vẫn đang trong trạng thái đóng kín.
Thật đúng là một ngày như một năm mà!
“Lão đại...” Chiến Trác lặng lẽ đi tới bên cạnh Chiến Vô Song: “Đã qua lâu như vậy, ngài nói xem có khi nào thằng nhãi Chiến Nhất Tâm đã phản bội chạy trốn rồi không?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Đường vân đỏ như máu trên toàn thân Chiến Vô Song bùng cháy dữ dội, hắn gầm lên phẫn nộ: “Hắn dám??”
“Đã một tháng rồi, lão đại.” Chiến Trác quay đầu nhìn Chiến Vô Song, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
Chiến Vô Song khoát tay áo: “Sẽ không, có lẽ... có thể...”
“Lão đại, cho dù Chiến Nhất Tâm kia có vững vàng đến đâu thì hắn cũng không phải tộc rùa rụt cổ, hắn là người của tộc Huyết Văn chúng ta đó ạ!” Chiến Trác nắm bả vai Chiến Vô Song, nghiêm túc nhìn thẳng vào đối phương: “Không có chuyện có lẽ, cũng không có chuyện có thể.”
“Chiến Nhất Tâm hoặc là phản bội chạy trốn, hoặc là đã xảy ra chuyện.”
Chiến Vô Song nhìn lão thuộc hạ trước mặt, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thừa nhận kết quả này.
Chung quy là hắn đã tính sai.
Nếu Chiến Nhất Tâm thật sự là tộc rùa rụt cổ thì tốt biết bao...
Đáng tiếc, hắn không phải!
“Ngươi dẫn theo đội hai và đội năm đến vực Thánh Ma xem xét tình hình đi.” Cuối cùng, Chiến Vô Song chỉ đành hạ lệnh, hắn nhìn về phía Chiến Trác: “Nhớ kỹ, bình tĩnh, thận trọng, đừng lỗ mãng.”
“Lão đại yên tâm đi, ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật hoàn mỹ.” Chiến Trác đặt nắm đấm vào giữa ấn đường: “Ta cũng không phải oắt con Chiến Nhất Tâm kia, ngài chờ nhận tin tốt của ta đi.”
“Ừ!”
Một lúc sau, Chiến Vô Song chắp hai tay sau lưng, ngắm nhìn hư không hắc ám xa xăm.
Ở đó, hai chiếc thuyền chiến hạm hình con thoi tách khỏi chiến hạm hư không, lần nữa lao tới phương hướng của vực Thánh Ma.