Một tay đằng trước, một tay phía sau:
"Trọng Thản Thánh Long Kỵ Binh!"
Giữa thiên địa vọng đi vọng lại danh hiệu hợp thể quỷ dị của Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo thật lâu.
Giữa bầu trời, Chung Dương Minh khoác giáp lam tràn đầy khí tức Thánh Long, mặt đỏ như đít khỉ, cứng đờ không nhúc nhích.
Chiến Trác, Chiến Chi Trí và tộc Huyết Văn khác xung phong được nửa khoảng trời đều đã dừng động tác.
Cả đám đờ đẫn nhìn lên trời, như thể chịu khủng hoảng gì lớn lắm.
"Quá tuyệt vời!" Tiêu Thiên vỗ đùi, nắm hai đấm ca ngợi không thôi.
Có danh hiệu hợp thể của hai người phụ trợ, Thiên Tôn Chí Thiện bám váy dễ nghe hơn nhiều.
Quả nhiên, cái gì cũng sợ so sánh.
Đằng nào thì người mất mặt cũng chỉ có Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo, liên quan gì Tiêu Thiên hắn?
"Ha ha ha ha!" Sau đó, tộc Huyết Văn bên dưới bùng nổ một tràng cười vang.
Cả đám người co quắp, hoa văn màu máu đang thiêu đốt đều bị bọn họ cười tắt ngấm.
Nhưng vài người tộc Huyết Văn đang cười lăn cười bò bỗng nhiên nhận ra, sao tự nhiên trời tối sầm thế này?
Bọn họ vừa ngước lên, thấy được bóng người đang sợ chắn ngay trước mặt.
Cái mặt đen như đáy nồi gần trong gang tấc.
"Cười đủ chưa?"
Bùm!!!
Tiếng nổ kinh khủng không ngừng nổ tung vang dội bên trong không gian đã bị trận pháp phong bế này
Giống như bóng dáng của một cự thú bỗng nhiên từ trên không trung đập xuống.
Một đội viên của tộc Huyết Văn căn bản không kịp chuẩn bị mà bị nổ đập thẳng xuống lòng đất khiến mặt đất lõm xuống.
“Này thì ngươi cười!!!” Chung Dương Minh nhấc chân lên, người hơi khom xuống, dùng một nắm đấm khổng lồ to bằng nửa người của đối phương đánh vào hắn, giống như một trận cuồng phong dữ dội.
Đông!Đông!Đông!
Mặt đất không ngừng rung chuyển, bụi bay mù mịt.
Tộc Huyết Văn liên tiếp hứng chịu những đợt công kích kinh hoàng khiến cho xương cốt vỡ vụn, cơ bắp nứt toác, máu tươi chảy khắp người.
Tuy những đường vân máu trên người bọn họ bị thiêu đốt kịch liệt nhưng lại không ngừng hồi phục thương tích.
Nhưng hắn đã bị Chung Dương Minh triệt để áp chế, mặc dù vết thương của hắn bình phục rất nhanh nhưng hắn vẫn không có sức phản kháng.
Những tộc Huyết Văn khác khởi xướng cuộc tiến công xung quanh Chung Dương Minh.
Thân thể bành trướng của Chung Dương Minh đã cực kỳ cao lớn, hiện tại đã cao hơn sáu mét, cộng với bộ trọng giáp màu xanh thẳm do Long Khâu Đạo hóa thành khiến hình thể của ông càng thêm bành trướng.
Những người tộc Huyết Văn tấn công xung quanh ông giống như là một đám người lùn nhảy nhót bên cạnh ông.
Phanh!
Chiến Trác vốn muốn giải cứu thủ hạ của mình nhưng khi hắn vừa đến gần thì động tĩnh của hắn đã bị Chung Dương Minh nắm bắt chuẩn xác.
“Bà nội nó chứ, ngươi là kẻ cầm đầu à!” Lúc này, Chung Dương Minh đã hoàn toàn nổi giận và hóa thành thừa tướng cục súc.
“Đánh!!” Tiếng gầm gừ của Long Khâu Đạo cũng vang vọng từ trong áo giáp.
Mà trong bộ áo giáp màu xanh thẳm kia, dưới sự chấn động của linh khí khiến cho cú đấm của Chung Dương Minh không ngừng gia tăng lực lượng.
Sắc mặt của Chiến Trác kinh hãi đến tột cùng, hắn đã cẩn thận từng li từng tí để che giấu động tĩnh của mình rồi mà sao vẫn bị đối phương phát giác được như bình thường vậy?
“Đốt!” Chiến Trác lập tức khởi động toàn bộ hỏa lực, ngọn lửa mãnh liệt kia lại bắt đầu tụ tập từ phía sau hắn.
Nhưng trước khi cự nhân rực lửa kịp thành hình thì Chung Dương Minh đã giống như một con cự thú hồng hoang đang phát điên lao về phía bên này với một tư thái cực kỳ dã man, nghiền ép hết tất cả bọn họ.
Chiến Trác không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng nắm đấm mạnh mẽ của cự nhân rực lửa còn chưa thành hình đánh tới trước.
Ầm ầm!
Bản thân Chung Dương Minh cũng giống như một người khổng lồ, va chạm cùng với cự nhân hỏa diễm của Chiến Trác.
Lực lượng của Long Khâu Đạo hóa thành hàn khí lạnh thấu xương ở trên nắm đấm lập tức đóng băng nắm đấm của cự nhân rực lửa khi va chạm vào nhau.
Cùng với một tiếng nổ cực lớn, cự nhân hỏa diễm vẫn chưa được thành hình hoàn chỉnh trực tiếp nổ tung.
Mà Chiến Trác càng không thể nào né tránh, hắn trực tiếp bị một quyền bá đạo này đấm thẳng vào thân người.
Cả người hắn bị thổi bay như một quả đạn pháo đồng, lưng hắn tiếp xúc gần gũi với mặt đất và bị đẩy xuống khe núi.
Chiến Trác còn chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Chung Dương Minh ở phía đối diện tung người lên, hai chân nâng cao và đặt mông ông lên mặt của hắn.
Đông!!!
Chiến Trác.
Hành động lần này của phó thống lĩnh quân tiên phong!
Bằng một cách cực kỳ nhục nhã này, hắn đã bị một cái mông ép chặt xuống mặt đất.
“Một đám vật nhỏ đáng thương, một ngày bản thừa tướng bận trăm công ngàn việc, luôn cẩn trọng tạo phúc vạn dân…” Chung Dương Minh vừa nổi giận gào thét vừa đứng dậy và giơ chân lên hung hăng dẫm lên thân người của Chiến Trác ở bên dưới.
Mặt đất vốn dĩ đã lõm rồi giờ lại vỡ nát sụp đổ tạo thành cái hố càng sâu hơn.