Chiến Trác hoàn toàn không có cách nào phản kháng, thân thể hắn chìm xuống, đất đá xung quanh nhanh chóng tung lên cao và các mảnh vụn đất bay vào trong miệng của hắn
“Đám các ngươi chẳng qua chỉ là một bang đạo tặc trộm heo mà cũng xứng cười nhạo bản thừa tướng ư?”
Dưới sự gia trì của bộ áo giáp do Long Khâu Đạo hóa thành khiến cho Chung Dương Minh trông rất giống như một kẻ bất khả chiến bại cuồng bạo, so với hình tượng thừa tướng khi xưa quả là một trời một vực.
Đặc biệt là lực lượng bá đạo và kỹ xảo chiến đấu đã được Tiêu Thiên truyền thụ cẩn thận kia.
Bây giờ khi Chung Dương Minh động thủ đặc biệt trơn tru, trông giống như một nam tử cường tráng đang vũ động uyển chuyển thân hình của mình trên chiến trường này.
Thật đáng thương cho đám người tộc Huyết Văn này, cho dù bọn họ đã có sự gia trì của trận pháp thì bọn họ vẫn trở thành đồ chơi tùy ý bị chà đạp trong tay của Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo.
Tộc Huyết Văn vừa rồi cười lớn bao nhiêu thì bây giờ lại khóc thảm thiết bấy nhiêu.
Không sai.
Đám người tộc Huyết Văn này đã bị Trọng Thản Thánh Long Kỵ Binh thi triển thuật hợp kích đánh cho khóc rồi.
Mà người cũng đang rơi nước mắt còn có Tiêu Thiên.
“Số chín trăm chín mươi tám à, ngươi chết thảm quá mà.” Tiêu Thiên nhìn con heo nướng bốn chân chổng vó đang gác trên đống lửa, hắn giơ tay lên vung nhẹ một chút.
Gió gào thét qua ngăn cách bụi bặm của cuộc chiến đấu khiến cho số chín trăm chín mươi tám không bị ô nhiễm bởi bất kỳ dấu vết ô uế nào.
“Thật có lỗi, ta không thể bảo vệ tốt cho mi khiến mi không có cách nào lên bàn ăn với tư thái hoàn mỹ nhất.”
“Yên tâm đi, đám người này sẽ phải nhận sự trừng phạt thích đáng.”
Khi Tiêu Thiên nói ra những lời này, đôi mắt hắn đỏ hoe và ngấn lệ, hắn vươn tay ra xé lấy miếng thịt lợn vừa quay xong đưa lên miệng cắn một miếng.
Ka cha!
Tiếng da heo nướng bị răng nghiền nát cực kỳ giòn rụm, kèm theo đó là cảm giác mềm mại của thịt bên trong hòa quyện cùng với nước hương liệu hương vị mà người tộc Huyết Văn đem tới, tất cả khiến cho vị giác của Tiêu Thiên bùng nổ.
Mỹ vị đánh thẳng vào linh hồn dường như là số chín trăm chín mươi tám kia đang phát ra âm thanh cuối cùng đối với Tiêu Thiên.
Mỹ vị của tôi chỉ thuộc về một mình ngài thôi!
“Ta sẽ tận hưởng mọi thứ về mi nên hãy ra đi thanh thản, số chín trăm chín mươi tám à!” Với đôi mắt ngấn lệ, Tiêu Thiên rút một chiếc chân heo nướng khổng lồ ra mà cắn mạnh một miếng.
Trong nhất thời, cũng không biết Tiêu Thiên có thật sự là đang cảm thấy thương tâm cho số chín trăm chín mươi tám.
Hay là chỉ đơn thuần ăn thịt số chín trăm chín mươi tám ngon đến mức tự mình bật khóc.
“Đủ rồi!!!”
Phía trước, Chiến Trác lao ra với một tiếng gầm sau khi bị cái mông của Chung Dương Minh ép xuống đất một lần nữa.
Trong lòng bàn tay hắn có một tinh thể đang bốc cháy lơ lửng.
Tinh thể máu cháy rực giống như tinh thạch bạo tạc sạch nhất và đáng sợ nhất trên thế giới này.
“Chúng ta là tộc Huyết Văn, là những chiến sĩ cao quý vĩnh viễn không khuất phục, kết cục của chúng ta là chết trong trận chiến một cách đường đường chính chính.”
“Thay vì bị Nhân tộc ti tiện như các ngươi ỷ vào Long linh của tộc Thánh Long gia trì mà tùy ý hạ nhục.”
Tiếng gầm gừ của Chiến Trác chiến cho Chiến Chi Trí cùng những người tộc Huyết Văn khác phải lê thân thể chồng chất vết thương kiên cường đứng dậy.
Ánh mắt của từng người trong bọn họ đều rực cháy ngước nhìn phó thống lĩnh của mình, tất cả đều nhìn chằm chằm vào viên tinh thạch thiêu đốt kia.
Đúng vậy!
Tộc Huyết Văn bọn họ là chiến sĩ nên phải chết trên chiến trường chứ không phải bị đè chết dưới mông của một kẻ khác.
“Thật sự không ngờ rằng, trong vực Thánh Ma vậy mà còn có cường giả như vậy, ha ha…” Chiến Trác nhìn tinh thể máu thiêu đốt đang lơ lửng trong lòng bàn tay mình, ánh mắt hắn tràn đầy ý chí muốn chết.
Chẳng trách Chiến Nhất Tâm lại muốn trốn tránh, một mực không đi ra.
Tiếp theo, hãy để con át chủ bài của tộc Huyết Văn bọn họ bộc phát ra hào quang nóng bỏng thuộc về nó trong thế giới giới vực trung vị này.
“Lão đại, ngươi phải cẩn thận!” Chiến Trác lẩm bẩm và nhìn lực lượng của tinh thể máu đang cháy trước mặt không ngừng bành trướng.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chung Dương Minh, vô thức mở miệng: “Bây giờ cho dù ngươi có ngăn cản thì cũng đã muộn…”
Chiến Trác vẫn chưa nói hết câu thì đột nhiên im bặt, bởi vì hắn ngạc nhiên phát hiện ra Chung Dương Minh ở đối diện căn bản không có ý tứ muốn đi lên để ngăn cản.
Thay vào đó, ông lại đang khoanh tay và nhìn như thể đang xem một vở kịch.
Ngay khi Chiến Trác đang bối rối thì một bàn tay đột nhiên vươn ra và chộp lấy tinh thể máu thiêu đốt.
Chiến Trác quay đầu lại và kinh ngạc nhìn, giống như những người tộc Huyết Văn khác, hắn bất lực nhìn lực lượng kinh thiên động địa của tinh thể máu thiêu đốt bị cưỡng ép áp chế giữa lòng bàn tay năm ngón của nam nhân Nhân tộc này.