Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 285 - Chương 285. Người... Ít Nhất... Không Nên...

Chương 285. Người... ít nhất... không nên... Chương 285. Người... ít nhất... không nên...

Hắn không phải chiến sĩ cao quý ư?

Hắn chỉ là lưu manh ra chiến trường?

Đây là sỉ nhục lớn nhất cả đời hắn từ trước đến nay, không có cái thứ hai!

E rằng đời này hắn sẽ không gặp phải nhục nhã nào chà đạp tôn nghiêm của hắn hơn lần này.

Một lát sau.

Trên núi Thanh Viêm.

Tiêu Thiên: “Để hắn quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi!”

Chiến Trác nghe hắn nói thế, lại nhìn về phía đối phương – một con heo Thanh Viêm to mọng khỏe mạnh ở cách đó không xa, tức thì mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Ngươi bảo chiến sĩ của tộc Huyết Văn xin lỗi một con súc sinh?”

Bốp!!!

Tiêu Thiên tặng một bạt tai hất văng Chiến Trác lên không trung, sau khi lượn một vòng xoắn ốc, hắn rơi xuống trong tư thế quỳ trên mặt đất.

“Số 997 là một heo mẹ đang mang thai!!” Tiêu Thiên một phát túm vào sau gáy Chiến Trác, cưỡng chế nhấn đầu hắn xuống.

“Vốn dĩ ta đã lên kế hoạch rất tốt, để sau khi chú heo con số 998 ra đời sẽ mang theo tâm trạng phấn khởi mỹ mãn đi hưởng thụ niềm vui sướng đoàn viên trên bàn ăn vào đêm giao thừa.”

“Lúc đầu, số 998 có thể đi từ hạnh phúc này tới hạnh phúc khác.”

“Nhưng bởi vì sự tham làm của ngươi, do lòng ham muốn công danh lợi lộc muốn cấp bách đối phó ta mà ngươi phá hủy hạnh phúc gia đình vốn có, tội ác tày trời!!”

“Hôm nay ngươi không muốn xin lỗi, cũng phải xin lỗi!”

Bịch! Bịch! Bịch!

Cái đầu bóng loáng to tròn của Chiến Trác bị Tiêu Thiên mạnh mẽ đập liên tục xuống đất.

“Hu...” Lúc Tiêu Thiên buông tay ra, Chiến Trác đứng lên, thân thể hơi run rẩy, khóc không thành tiếng.

Hắn uất ức quá đi, thật khó chịu.

Không ngờ nỗi sỉ nhục lớn nhất đời này lại bị phá vỡ nhanh như vậy.

Kẻ này...

Hắn không phải người!

Hắn không phải là người mà!!!

“Nước mắt hối hận à, xem ra ngươi cũng không phải đã hết thuốc chữa.” Tiêu Thiên vỗ lên cái đầu trọc lóc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Lâu vậy rồi, cuối cùng hắn đã gặp được một người biết thật lòng ăn năn.

“Thân Vương đại nhân!”

Lúc này, trưởng trấn của trấn Thanh Viêm vội vội vàng vàng chạy tới từ nơi cách đó không xa.

“Ngươi tới rất đúng lúc, đến xem người trộm heo lúc đó có phải là bọn chúng không?” Tiêu Thiên kéo trưởng trấn của trấn Thanh Viêm qua rồi chỉ vào đám người tộc Huyết Văn này.

Trưởng trấn của trấn Thanh Viêm hành lễ với Tiêu Thiên xong thì híp mắt nghiêng người, lướt nhìn từ trên xuống dưới một lát, kế đó trừng mắt chỉ vào một người thuộc tộc Huyết Văn đang quỳ trên mặt đất: “Không sai, chính là bọn chúng!”

“Ngươi đánh rắm!!” Chiến Trác đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, căng thẳng đến mức phun đầy nước bọt ra ngoài: “Vốn không phải do bọn ta làm, rõ ràng là một con mụ điên của tộc Thánh Ma trộm đến.”

Con mụ điên của... tộc Thánh Ma?

Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo giật giật lông mày.

Nữ Đế Thánh Ma?

Bộp!

Mà bên này, Tiêu Thiên phẫn nộ đạp đối phương ngã lăn quay: “Ngươi mới đánh rắm, nàng là bánh bao...”

Tiêu Thiên khựng lại, nhổ ngụm nước bọt qua bên cạnh.

“Phi!”

“Nàng là hoàng đế tốt bảo vệ người thường như ta, sao có thể trộm ta heo?”

“Vừa mới khen ngươi một câu, ngươi lại đắc ý quên mình nữa rồi.”

“Đầu tiên là trộm cắp, bây giờ lại vu khống hãm hại người tốt, tư tưởng cần được cải tạo gấp rút như lửa sém lông mày.”

Tiêu Thiên xoay người lại, vẫy tay với Long Khâu Đạo bên cạnh: “Cho bọn chúng làm ấn ký nô bộc, quyền hạn khống chế giao cho trưởng trấn.”

“Vâng!” Long Khâu Đạo gật đầu rồi đi thẳng đến chỗ đám người tộc Huyết Văn kia.

Tiêu Thiên lại xoay người nhìn về phía trưởng trấn của trấn Thanh Viêm: “Tiếp theo đây, những phạm nhân tộc Huyết Văn này giao cho ngươi dạy bảo.”

“Sau này bọn chúng sẽ làm việc ở nhà máy chăn nuôi, mấy việc xúc phân làm phân bón bẩn thỉu mệt nhọc giao hết cho chúng.”

“Với lại sức lực của chúng rất lớn, thể lực tốt, việc xoa bóp cho heo Thanh Viêm, trâu Thanh Viêm, dê Thanh Viêm cũng có thể giao cho chúng luôn.”

Trưởng trấn của trấn Thanh Viêm gật đầu lia lịa, lòng đầy hưng phấn: “Thân Vương đại nhân thật đúng là thần, ta chỉ mới thưa với ngài việc thiếu nhân công làm mấy việc này cách đây vài ngày, vậy mà giờ đã sắp xếp xong cả rồi.”

Chiến Chi Trí và đám người tộc Huyết Văn bên cạnh nghe thấy câu nói của Tiêu Thiên, tên nào tên nấy mặt mày trắng bệch.

Chốn trở về của bọn họ phải là chiến trường, phải là cuộc đời được thiêu đốt dưới máu và lửa.

Chứ không phải ở đây làm bạn với phân đâu!

Trưởng trấn của trấn Thanh Viêm đời nào quan tâm đến mấy chuyện này, ông chỉ lo vui mừng vì có thêm nhân công thuộc hạ mà thôi.

Có điều, trong lúc đang hớn hở thì bỗng trưởng trấn này lại có chút lo lắng, bày ra vẻ chần chờ: “Nhưng thưa Thân Vương đại nhân, còn vấn đề khác mà lần trước ta có báo cáo...”

“Vấn đề tâm trạng của những vật nuôi này à? Yên tâm, ta có biện pháp.” Tiêu Thiên vỗ vai trưởng trấn, ra hiệu cho ông thả lỏng.

Tiêu Thiên quay người nhìn Long Khâu Đạo: “Ném tên đầu trọc này vào vòng yoyo đi.”

“Đây...” Long Khâu Đạo trợn mắt, hít sâu một hơi, nhìn Tiêu Thiên: “Liệu có không được tốt lắm không ạ?”

Bình Luận (0)
Comment