Chưa kể, trước mặt bọn họ còn có một yêu nghiệt nuốt sống những tinh thể máu thiêu đốt.
…
Phanh!
Long Khâu Đạo đạp một cước vào phía sau của Chiến Trác, buộc hắn phải quỳ xuống trước mặt Tiêu Thiên.
Bên cạnh, những người tộc Huyết Văn khác cũng quỳ gối một loạt theo Chiến Trác.
Tu vi của bọn hắn đã triệt để bị phế bỏ, căn bản không có khả năng phản kháng, trông bọn họ chẳng khác gì những con cừu non mặc người chém giết.
Long Khâu Đạo không có thiện cảm với những kẻ trong tộc Huyết Văn này.
Nếu không phải vì những tên khốn kiếp này thì một người sống lâu như Long Khâu Đạo sao lại phải chịu cảnh mất mặt như này?
Bên cạnh ông, Chung Dương Minh cũng đã khôi phục lại hình thể, bày ra vẻ mặt ngây ngô.
Nếu tính theo thời gian bị mất mặt thì ông đã hoàn toàn đánh bại Long Khâu Đạo.
Chiến Trác mặc dù đã quỳ xuống nhưng vẫn ngẩng cao đầu, hắn không hề có ý định khuất phục.
Hắn thậm chí còn nhìn những đồng bào hai bên trái phải của mình mà cắn chặt hàm răng, mím môi.
Ánh mắt của hắn càng kiên định hơn, đồng thời mang theo một chút khích lệ.
Nhìn thần sắc và động tác của Chiến Trác, những tộc nhân trong tộc Huyết Văn đều ngầm hiểu hắn đang định làm gì.
Bọn họ biết ý tứ của phó thống lĩnh!
Không muốn khuất phục!
Nam tử Nhân tộc trước mặt bọn họ đừng mơ có thể moi được một chút tình báo nào từ trong miệng bọn họ.
Mỗi một người trong tộc Huyết Văn đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên với vẻ mặt thấy chết không sờn.
Mà Tiêu Thiên thì vừa ăn thịt nướng vừa nhìn bọn họ, miệng đầy dầu mỡ bóng loáng.
Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo xử lý xong những người tộc Huyết Văn này cũng đến bên cạnh Tiêu Thiên và bắt đầu cắt thịt từ con heo quay khổng lồ ra để ăn.
Tiêu Thiên không nói gì mà chỉ im lặng ăn thịt nướng, không hiểu sao tiếng nhai lại vang lên lớn như vậy.
Hơn nữa, khi hắn đang ăn lại còn phẩy tay nhẹ nhàng để cho mùi thơm của thịt nướng bay đến chỗ đám người tộc Huyết Văn.
Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo dường như cũng bắt chước theo Tiêu Thiên, bọn họ cố tình ăn rất lớn tiếng và ăn rất ngon.
Chiến Trác quỳ ở đó, mũi không ngừng giật giật, cổ họng không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Không có cách nào, bản thân con heo Thanh Viêm này cũng bị khí tức của Thánh Long ảnh hưởng, hấp thụ tinh hoa linh khí thiên địa, đồng thời thêm một số nguyên liệu linh dược quý giá dùng để luyện đan vào thức ăn hàng ngày của nó.
Đối với những người đã đi đến con đường thể tu hoàn chỉnh như Chiến Trác thì đây quả thật là thức ăn máu cao cấp nhất, thực sự rất khó chống cự.
Ngay cả hắn còn không chịu nổi huống chi là những người tộc Huyết Văn khác.
Thậm chí là càng về sau Tiêu Thiên càng đến gần trước mặt hắn hơn.
Sau khi cắn một miếng thịt, Tiêu Thiên liền cho hắn xem lớp da vàng óng, giòn béo và phần thịt mềm được tẩm với hương liệu đặc chế của tộc bọn họ để tạo thành nước sốt màu đỏ.
Hắn lại cắn thêm một miếng nữa và vẫy miếng thịt hai lần trước mũi Chiến Trác.
Gặm đến khi chỉ còn lại xương cốt, Tiêu Thiên cầm sườn trong tay và bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Thèm rồi chứ gì, hay là ta cho ngươi liếm một miếng, nếm thử mùi vị thế nào?”
Toàn thân Chiến Trác run rẩy, hắn đã hoàn toàn đánh mất lý trí, há miệng ra định cắn Tiêu Thiên.
Hiển nhiên, loại hành vi chó điên này của hắn căn bản không uy hiếp được Tiêu Thiên.
“Sĩ khả sát, bất khả nhục.” Chiến Trác gầm thét, trợn mắt lên, “Giết ta đi, có gan giết ta thì ngươi nhanh giết ta đi!”
“Thấy chưa, gấp rồi, hắn gấp rồi kìa.” Sau khi Tiêu Thiên đạp lại Chiến Trác một cước, hắn quay sang nói với Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo ở hai bên.
“Có chút xíu mê hoặc như vậy cũng không chống trả nổi, chả trách sẽ đến đây trộm heo.”
“Rốt cuộc tộc Huyết Văn này là sao đấy hả, giáo dục tư tưởng kém cỏi thế à, trình độ đạo đức thấp vậy ư?”
“Bỏ một con chuột chết trong túi rồi giả vờ đi săn hả?”
“Kẻ như các ngươi cũng xứng được gọi là chiến sĩ cao quý hay sao, rõ ràng là một đám lưu manh ra chiến trường.”
Tiêu Thiên nói đến đây bèn không nhịn được lắc đầu: “Không được, ta thật sự nhìn không được nữa, bọn chúng nhất định phải đền bù cho sai lầm của mình.”
“Dẫn bọn chúng tới núi Thanh Viêm.”
Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo liếc nhìn nhau rồi nhún vai, tỏ ra thương hại Chiến Trác và tộc Huyết Văn.
Thật đáng thương...
Chọc ai không chọc.
Cứ hết lần này tới lần khác đâm đầu vào vị đại gia này, hắn có thể cho ngươi trải nghiệm rõ cái gì gọi là sống không bằng chết đó.
Chiến Trác bị túm lấy bay lên giữa không trung, sắc mặt tái nhợt, toàn thân tức đến phát run.
Dựa vào cái gì?
Nhân tộc chỉ là lũ sâu bọ để tộc Huyết Văn bọn họ mặc sức nghiền chết!
Chỉ là huyết thực, khẩu phần ăn và đồ chơi trong tay tộc Huyết Văn bọn họ mà thôi.
Dựa vào đâu loại chủng tộc ti tiện dơ bẩn này có thể làm mưa làm gió trên đầu hắn.