“Hình như hắn ta đang truy tìm tung tích của Nữ Đế Long Hoàng, chỉ là...”
Chiến Trác còn muốn nói tiếp nhưng lại không có cách nào nói ra lời, rõ ràng là do cấm chế trên linh hồn ngăn cản hắn mở miệng.
“Nữ Đế Long Hoàng à...” Tiêu Thiên xoa cằm, có chút nghĩ không thông.
Sao danh hiệu của Long nương tóc bạc kia có thể ngầu lòi dữ vậy, quá không công bằng.
Vả lại nét mặt vạn năm không thay đổi đó không xứng với dạng tên tuổi xuất sắc này à nha.
“Đúng thật là...” Tiêu Thiên lắc đầu, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua lại phát hiện Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo, đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt hai người này rất quái lạ, làm cho Tiêu Thiên thấy không thoải mái.
“Thân Vương đại nhân, ngài từng thu tiền của vị Nữ Đế Long Hoàng này nhỉ?” Chung Dương Minh chớp mắt, mở miệng hỏi.
Tiêu Thiên cứng đờ: “Thì có thu nhưng đó là bồi thường...”
“Nhưng Tiêu đại nhân, tóm lại là ngài đã thu tiền của nàng.” Long Khâu Đạo bên cạnh bổ sung, hít vào một hơi: “Thật sự không nghĩ tới, vãn bối trẻ tuổi của lão hủ lại còn có danh hiệu Nữ Đế Long Hoàng này.”
“Điều làm người ta bất ngờ tột độ chính là thân phận thật của vị luôn cố gắng làm việc kiếm tiền cho Thân Vương đại nhân này lại là Nữ Đế của tộc Thánh Long.”
“Không sai, hình như trong mấy lần ra ngoài gần đây, chi tiêu của Thân Vương đại nhân đều do vị Long Nữ Đế này thanh toán nhỉ?”
“Ai nói không phải hồi nào...”
Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo ngươi một lời, ta một câu, nói tới cuối càng cùng nhau khom mình hành lễ với Tiêu Thiên, dáng vẻ cực kỳ bội phục.
Hai người đó cảm thấy khâm phục Tiêu Thiên xuất phát từ nội tâm nên mới nói ra những lời từ tận đáy lòng này.
Tuyệt đối không phải cố ý trả thù Tiêu Thiên vì chuyện hợp thể mất mặt vừa rồi.
Tiêu Thiên: “...”
Lúc này đây, Tiêu Thiên cảm thấy hai người trước mặt này.
Quá đáng ghét.
Nghĩ tới đây, Tiêu Thiên xoay người nhìn Chiến Trác: “Vốn dĩ ta dự định để ngươi và tộc nhân của ngươi thay phiên nhau thực hiện công việc sung làm vật bổ sung cho đồ chơi vòng yoyo này.”
“Nhưng nhờ thái độ nhận sai rất tốt của ngươi, ta quyết định giao vinh hạnh đặc biệt một mình độc hưởng công việc nặng ký nhất này cho ngươi.”
“Sau này, thời gian tươi đẹp tiếp đãi những vật nuôi đáng yêu này chơi đùa hoàn toàn thuộc về một mình ngươi.”
“Thế nào, có hài lòng không, có vui sướng không?”
Nói đến đây, Tiêu Thiên nắm lấy Chiến Trác và ném hắn vào bên trong vòng yoyo kia.
Bịch!
“Còn các ngươi cũng không cần khổ sở, lao động đàng hoàng, cải tạo cho tốt đấy.”
Tiêu Thiên dứt lời thì nghênh ngang rời đi.
Mà Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo, còn có trưởng trấn của trấn Thanh Viêm thì vội vàng đi theo sau lưng Tiêu Thiên.
Chỉ là trước khi đi, bọn họ quay đầu nhìn Chiến Trác đang ngây ngốc bằng ánh mắt thương hại.
Có bất ngờ không?
“Tại sao, tại sao lại như vậy!!!” Chiến Trác có chút hoang mang rối loạn, điên cuồng đập vào thành trong của vòng yoyo.
Đùng đùng đùng!
Khi tiếng đánh này vang lên, heo Thanh Viêm ở cách đó không xa hệt như nghe được tín hiệu gì đó, quay đầu chạy về phía này.
Ngay sau đó, trong mắt mấy con khác lóe lên tinh quang, tru lên lao đến, chen chúc thành một đoàn.
Còn Chiến Trác thì bị bầy heo Thanh Viêm này ủi đến ủi đi, bay giữa không trung.
“Đáng đời!!” Chiến Chi Trí và những người thuộc tộc Huyết Văn khác đều lộ ra nụ cười đùa cợt, khinh thường nhìn quả cầu đang bay múa trên không trung kia.
Mà bên trong quả cầu kia, Chiến Trác mặt mày vặn vẹo, tức tối thở hổn hển, khóc thét gào rú: “Nhân tộc...”
“Ta thao cha ngươi!!”
Tiêu Thiên sắp đi xa nghe thấy nhưng không quay đầu lại, chỉ phất tay ra hiệu: “Nhớ kỹ dùng sức một chút, ta thay nghĩa phụ cảm ơn ngươi!”
Sau khi nói xong, Tiêu Thiên khẽ quay đầu nói với trưởng trấn của trấn Thanh Viêm bên cạnh: “Nhớ quan sát tình hình của bọn chúng, nếu cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, không còn cách nào làm việc thì lập tức báo cho ta biết.”
“Đến lúc đó, ta lại nhờ bệ hạ phái người chuyên nghiệp tới thẩm vấn bọn chúng.”
Trưởng trấn của trấn Thanh Viêm hết sức nghi ngờ: “Không phải lúc nãy tên kia đã khai ra hết rồi ạ?”
“Một khi loại cấp bậc như bọn chúng tự sụp đổ cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến linh hồn, nói không chừng còn có thể nói ra nhiều thứ hơn.” Long Khâu Đạo bên cạnh chậm rãi lên tiếng.
Chung Dương Minh gật đầu: “Sau đó so sánh với nội dung hắn khai ra, nếu hai bên chênh lệch quá lớn, nói rõ hắn đang nói láo.”
Trưởng trấn của trấn Thanh Viêm bừng tỉnh: “Thân Vương đại nhân, ngài thật thông minh!”
Tiêu Thiên: “...”
Được rồi.
Không cùng một thế giới, người không biết không có tội.
...
Trong hư không hắc ám bên ngoài vực Thánh Ma.
Chiến Vô Song ngồi ngay ngắn trên boong thuyền, trên bàn trước mặt bày đủ loại món ăn đặc sắc, hắn đang ăn ngon lành đến vui vẻ.
“Hành động của Chiến Trác bọn họ chắc chắn vô cùng thuận lợi nhỉ.” Chiến Vô Song mím môi, trong mắt chứa ý cười.
Dù sao đối phương cũng là người có kinh nghiệm, hắn rất yên tâm.
Hơn nữa, điểm Chiến Vô Song tán thưởng Chiến Trác nhất.
Chính là trung thành.