“Thịt nướng hôm nay làm ngon đấy, đặc biệt là phối hợp với hương liệu đặc chế của tộc chúng ta...” Chiến Vô Song khen ngợi hết lời, gật gù đắc ý.
Trong ngự thư phòng.
“Thật đáng tiếc, vậy mà lại để cho tên kia chạy mất rồi.” Lạc Nữ Ái tức giận bất bình, bóp cổ tay, “Ta còn chưa đánh cho đã nữa, một lũ hèn nhát.”
Tử Nhược Yên ở bên cạnh lắc đầu, duỗi tay chọc vào trán Lạc Nữ Ái: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đối phương không có quân cứu viện, không có quân mai phục, vận may của ngươi rất tốt, chứ không phải là đánh chưa đã!”
“Nói tóm lại, thực lực của tộc Huyết Văn này rất lợi hại đó.” Lạc Nữ Ái xoa cằm, cái đuôi ở sau lưng đung đưa qua lại, “Hình như bọn họ là thể tu nhưng lại càng mạnh mẽ hơn nhưng tại sao...”
Tử Nhược Yên nhìn chằm chằm vào cái đuôi của Lạc Nữ Ái, ngón tay đan vào nhau chà xát, cuối cùng cũng kìm nén được cảm giác muốn đưa tay ra tóm lấy nó: “Ngươi biết kẻ địch mạnh mẽ nhưng vẫn liều lĩnh như vậy, một mình đấu với đám người kia!”
“Trực tiếp kích nổ ma khí của ngươi, để trẫm đến giúp ngươi không phải là được rồi sao?”
Lạc Nữ Ái giơ tay lên, giơ ngón trỏ về phía Tử Nhược Yên rồi liên tục lắc từ bên này sang bên kia: “Đám khốn kiếp kia hại chết con heo Thanh Viêm số 998 mà Tiêu ca ca yêu thích nhất, bổn đế chỉ biết phải nghiền chết bọn chúng, chứ không phải bỏ chạy.”
Nói đến đây, cái đuôi đang đung đưa của Lạc Nữ Ái cụp xuống, vẻ mặt có chút ảm đạm: “Kế hoạch này vốn rất hoàn hảo mà, sao lại xui xẻo như vậy chứ.”
“Kế hoạch của ngươi vốn có vấn đề ngay từ đầu rồi.” Tử Nhược Yên không hài lòng mà nói, “Tiếp theo, chúng ta phải sắp xếp một số người để tìm tộc Huyết Văn kia.”
Trong mắt Tử Nhược Yên, đám người tộc Huyết Văn kia, tuyệt đối chính là một mối nguy hiểm rất lớn.
Lạc Nữ Ái ở bên cạnh cũng hiểu, nàng lặng lẽ gật đầu.
Nữ thân vệ đang canh gác ở bên ngoài ngự thư phòng đột nhiên mở miệng, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
“Bệ hạ!”
“Chuyện gì?”
“Thân Vương đại nhân dẫn theo thừa tướng đại nhân, bọn họ đang trên đường đến ngự thư phòng.” Nữ thân vệ ở cửa chắp tay thông báo.
Tiêu Thiên có thể đi lại trong hoàng cung mà không bị cản trở nhưng mà trước khi đến vẫn cần thông báo trước một, hai câu.
“Ta biết rồi.” Tử Nhược Yên nói xong thì phát hiện Lạc Nữ Ái đang hoảng sợ nhìn mình.
“Vì sao Tiêu ca ca lại đột nhiên đến đây vậy?” Lạc Nữ Ái che miệng, nàng hơi lo lắng, “Chẳng lẽ, chàng ấy đã phát hiện chuyện của số 998 rồi sao?”
Tử Nhược Yên tỏ vẻ bất lực: “Chắc chàng ấy đến đây để nghỉ ngơi thôi, không phải ngươi cũng biết thói quen nhỏ này từ sớm rồi sao?”
“Tiêu ca ca nhất định sẽ rất tức giận, chàng ấy sẽ...” Lạc Nữ Ái nói đến đây thì ngừng lại, lập tức phản ứng lại.
Sau đó Lạc Nữ Ái thoát khỏi cơn hoảng loạn, nàng nhìn Tử Nhược Yên với ánh mắt phấn khích: “Chàng ấy sẽ hung hăng dạy dỗ ta!”
“A...” Tử Nhược Yên ôm trán, cảm thấy càng nhức đầu hơn nữa.
Căn bệnh lạ lùng này của Lạc Nữ Ái, thật sự hết thuốc chữa rồi.
Ngoại trừ Tiêu Thiên, e rằng không ai có thể chữa được.
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Thiên đã nhàn nhã đi đến ngự thư phòng, hắn vô cùng quen thuộc mà xoay người nhảy lên cái ghế tựa bên cạnh..
“Thoải mái.” Tiêu Thiên giơ ngón tay cái lên với Tử Nhược Yên ngồi ở bên cạnh, “Vẫn là mùi huân hương chỗ bệ hạ ngài khiến người khác bị mê hoặc, không thể nào quên được.”
Lạc Nữ Ái nghi ngờ nhìn về phía lư hương trên bàn, nàng thật sự không hiểu nổi: “Mùi của loại hương này thật sự thơm như vậy sao?”
“Trên đời có rất nhiều thứ rất kỳ diệu, mùi hương có thể gợi lên ký ức.” Tiêu Thiên giơ tay chọc vào huyệt thái duyên, “Khi ngửi thấy mùi huân hương, dáng vẻ cần chính yêu dân của bệ hạ sẽ hiện lên trong đầu ta.”
Tiêu Thiên nhìn về phía Tử Nhược Yên, người đang có chút kinh ngạc, hắn chớp mắt nói: “Đây là... Mùi hương của bệ hạ.”
“...” Cổ họng trắng nõn của Tử Nhược Yên hơi động, nàng quay lưng đi ngay tức, khuôn mặt hơi ửng đỏ, “Nói tầm bậy tầm bạ, trẫm... Trẫm nào có mùi hương gì chứ, miệng mồm lẻo mép, chẳng nói ra được lời nói nghiêm túc nào cả.”
“A?” Lạc Nữ Ái ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, cái đuôi sau lưng dựng thẳng đứng, đầu nàng đã sắp nổi bọt chua luôn rồi.
Nhưng nàng lập tức phản ứng lại, chỉ cần nói ra chuyện nàng trộm heo, Tiêu ca ca tự nhiên sẽ dời sự chú ý sang....
“Ai nói không có việc gì nghiêm túc, còn thật sự có đó.” Tiêu Thiên vỗ đùi, vô cùng tức giận: “Lúc trước từng nói đến tộc Huyết Văn, đột nhiên lại xuất hiện không ít.”
“Đám người này khai rằng bọn họ có nhiệm vụ khác nhưng ta vẫn cho rằng bọn họ có ý đồ không thể nói ra với ta.”
“Bọn họ hiểu ta quá rõ, điều đó chứng tỏ bọn họ đã làm công việc tình báo rất tốt.”
“Ta nói ra chỉ sợ nàng không tin, vậy mà bọn họ lại trộm con heo số 998, còn nướng nguyên con trên bếp than nữa!”