“Khiến ta tức lộn ruột!”
Lời nói của Tiêu Thiên khiến Tử Nhược Yên đột nhiên xoay người lại.
Nàng vô cùng bất ngờ, Tiêu lang quân gặp đám người mới chạy trốn lúc nãy rồi à?
Tử Nhược Yên muốn làm rõ chuyện này: “Chuyện thế nào vậy?”
“Không phải trấn trường nói số 998 bị trộm rồi sao, ta vội dẫn Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo đến đó.” Tiêu Thiên vỗ tay, không nhịn được mà lắc đầu, “Kết quả, đám tộc Huyết Văn này bị ta bắt quả tang đang nướng số 998.”
Nói xong, Tiêu Thiên búng tay với Chung Dương Minh bên cạnh: “Này, ngươi nói rõ hơn đi.”
Chung Dương Minh đứng bên cạnh khẽ gật đầu rồi mô tả chi tiết quá trình cho Tử Nhược Yên.
Đương nhiên.
Chuyện hình thành cơ thể không quan trọng nên Chung Dương Minh trực tiếp bỏ qua.
Là thần tử của người khác, khi ông báo cáo sự việc với bệ hạ thì có thể lược bỏ những chi tiết không cần thiết.
“Không phải như vậy đâu!” Lạc Nữ Ái ở bên cạnh vội vàng hét lên, nàng nhìn Tiêu Thiên rồi chỉ vào mình: “Tiêu ca ca, ta mới là người đã trộm số 998, thật ra...”
Lạc Nữ Ái còn chưa nói xong, đôi môi đỏ đã bị ngón trỏ của Tiêu Thiên chặn lại.
“Nghịch ngợm!” Tiêu Thiên nhìn Lạc Nữ Ái, lắc đầu nói, “Ngươi lại muốn nhân cơ hội ôm chuyện này vào người, để khiến ta tức giận với ngươi đúng không?”
“Loại mánh khóe nho nhỏ này không lừa được ta đâu.”
“Nhóm tội phạm kia đang cải tạo ở trang trại chăn nuôi Thanh Viêm, ngươi còn muốn lừa gạt ta à?”
“Tinh nghịch!”
Tiêu Thiên giơ tay ra, cong ngón tay trước trán đối phương rồi búng một cái, xem như là khen thưởng.
Lạc Nữ Ái ôm trán, trừng mắt há mồm.
Vì sao chứ?
Rõ ràng là do mình làm mà, đám người tộc Huyết Văn kia có bệnh đúng không!
Ban đầu ngươi chạy thì cũng chạy rồi, bây giờ muốn gánh tội thì có ý nghĩa gì chứ?
Kế hoạch hoàn mỹ, cứ vậy mà không còn nữa...
Cho dù mình có nói rách họng, chỉ sợ Tiêu ca ca cũng sẽ không tin chuyện mình là người đã dẫn số 998 đi.
“Nhưng mà, những tình báo do tộc Huyết Văn khai ra, có rất nhiều tình báo liên quan đến vị Nữ Đế Thánh Ma này.” Chung Dương Minh lại lên tiếng, thao thao bất tuyệt những gì tộc Huyết Văn đã chủ động nói ra.
Tử Nhược Yên càng nghe những gì Chung Dương Minh nói, thì càng trở nên nghiêm túc.
Lạc Nữ Ái ở bên cạnh nàng thì lại ngơ ngẩn, hồi lâu không hoàn hồn.
“Không thể nào, huyễn thuật của mẫu hậu có mạnh hơn nữa, cũng sẽ không đến mức hoàn toàn giống như thật, đó dù sao cũng là trải nghiệm cá nhân.” Lạc Nữ Ái không nhịn được mà lắc đầu, bày tỏ chuyện này hoàn toàn không thể.
“Năm đó, phụ hoàng và mẫu hậu cãi nhau không ngừng, tử chiến không lùi, đồng quy vu tận, Nguyên Thủy ma quốc mới bắt đầu rơi vào hỗn loạn.”
“Những người được gọi là huynh tỷ ruột thịt của bổn đế, càng vô cùng tàn nhẫn.”
“Bốn năm trước sau khi thức tỉnh, bổn đế đích thân từng bước từng bước đánh bại bọn họ, tận mắt nhìn thấy lưỡi hái khổng lồ của Thanh Ma đâm xuyên qua cơ thể của bọn họ.”
Lạc Nữ Ái nhanh chóng lẩm bẩm, nàng kể lại chuyện trong quá khứ.
“Cho nên, lúc đó vì sao phụ hoàng và mẫu hậu của ngươi lại cãi nhau đến nỗi chém giết lẫn nhau, rồi lại đồng quy vu tận như thế nào?” Tử Nhược Yên đột nhiên híp mắt lại, đến gần Lạc Nữ Ái.
Lạc Nữ Ái bật cười: “Tử màn thầu, ngươi sao vậy, bổn đế đã nói với ngươi rất rõ ràng, bọn họ cãi nhau sau đó đồng quy vu tận.”
“Lạc sữa bò, ngươi nghe cho rõ câu hỏi, vì sao cãi nhau, rồi lại chết như thế nào!” Tử Nhược Yên tỏ vẻ nghiêm túc, lớn giọng hỏi lại một lần nữa.
“Ngươi hét lớn tiếng như vậy làm gì, rõ ràng ta đã nói hết với ngươi rồi mà, ban đầu bọn họ cãi nhau đến mức không thể ngừng lại, sau đó chém giết lẫn nhau, đồng quy vu tận...” Giọng của Lạc Nữ Đế càng ngày càng thấp, nàng nhìn ba người có sắc mặt kỳ lạ ở trước mặt.
Lạc Nữ Ái hít sâu vài hơi rồi hỏi: “Có phải ta... Vẫn luôn lặp đi lặp những lời này không?”
???
“Sao lại như vậy chứ, lúc đó rõ ràng rất chân thật mà, ký ức của ta chắc không sai đâu.”
“Đôi cha nương đáng chết kia không bao giờ quan tâm đến ta, đám ca ca tỷ tỷ kia cũng rất xấu xa.”
“Nhưng mà... Nhưng mà lúc đó bọn họ không quan tâm đến ta như thế nào? Lại bắt nạt ta như thế nào vậy?”
“Vì sao ta không thể nhớ rõ ràng một chút chi tiết nào, chỉ là một khái niệm mơ hồ.”
“Nương, huyễn thuật của người đáng sợ như vậy sao?”
Lạc Nữ Ái ôm đầu mình, không ngừng lắc đầu.
Nhất thời, giống như những điều phải suy nghĩ ở trong đầu quá nhiều, đỉnh đầu của Lạc Nữ Ái cũng bắt đầu bốc khói xanh rồi.
“Thật là... Kỳ lạ...” Tử Nhược Yên đứng bên cạnh, cảm thấy kỳ lạ.
“Không thể là giả được, bổn đế đã tự tay giết chết mấy người ca ca tỷ tỷ đáng ghét đó mà, nhất là thập bát hoàng huynh, hắn có tham gia vào kế hoạch vực Nam Hoang.” Đôi mắt Lạc Nữ Ái sáng lên, vội vàng nhìn về phía Tiểu Thiên và Tử Nhược Yên.