Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 290 - Chương 290. Đầu Óc Của Bổn Đế Hỏng Rồi

Chương 290. Đầu óc của bổn đế hỏng rồi Chương 290. Đầu óc của bổn đế hỏng rồi

Lạc Nữ Ái vừa mới dứt lời, Tiêu Thiên và Tử Nhược Yên ở trước mặt nàng lại cùng lúc mở miệng nói giống hệt nhau:

“Phân thân!”

Lạc Nữ Ái: “Hả?”

Tử Nhược Yên thở dài một hơi: “Ngươi đến vực Nam Hoàng, phân thân ma khí tọa trấn Nguyên Thủy ma quốc.”

“Ồ, đó là một khả năng đặc biệt của tộc Thánh Ma bọn ta, lợi dụng ma khí của tộc Thánh Ma ngưng tụ thành phân thân, không chỉ có chiến lực nhất định, mà còn có thể thật giả lẫn lộn...” Giọng nói của Lạc Nữ Ái đột nhiên dừng lại, khóe miệng run rẩy.

“Còn về kế hoạch vực Nam Hoang, có điều bất thường.” Tử Nhược Yên cau mày nhìn Lạc Nữ Ái, “Mặc dù nói như vậy rất kỳ lạ nhưng ngươi rất gần gũi với ta.”

“Đặc biệt là huyết mạch Thánh Ma chí tôn của ngươi, có sự tương hỗ với huyết mạch của ta.”

“Mặc dù nguyên nhân cụ thể không rõ nhưng có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân thập bát hoàng huynh của ngươi tham gia vào.”

“Sự thật đằng sau, chỉ sợ phải đợi đến lúc ngươi đoàn tụ với người nhà vốn không còn sống trên đời, mới có thể được tiết lộ.”

Phân tích của Tử Nhược Yên khiến Lạc Nữ Ái hoang mang đứng tại chỗ.

Lời nói của đối phương, ký ức hỗn loạn trong đầu, khiến nàng không thể chịu nổi.

“A, phiền chết mất!” Lạc Nữ Ái điên cuồng hét lên, vô cùng ấm ức mà nhào về phía Tiêu Thiên, “Tiêu ca ca, đầu của ta sắp hỏng rồi...”

Tiêu Thiên đứng tại chỗ, hắn vội vàng ổn định cơ thể để đỡ lấy Lạc Nữ Ái.

Đối phương dẫn bóng tông người, điều này thật sự khiến hắn không thể nào chịu nổi.

Chật phát hoảng.

“Khụ khụ!” Tử Nhược Yên khẽ ho hai tiếng, giơ tay kéo Lạc Nữ Ái, “Sức khỏe của Tiêu lang quân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lúc trước chàng ấy chạm trán tộc Huyết Văn chắc đã ra tay rồi, ngươi đừng làm chàng ấy mệt nữa.”

“Không!” Lạc Nữ Ái ôm Tiêu Thiên không buông, cái sừng ma trên đầu lắc lư theo đầu nàng, chọc vào chỗ này chỗ kia trên người đối phương.

“Ngươi bị ngu à, sừng của ngươi chọc vào chàng ấy rồi.” Tử Nhược Yên dùng sức kéo Lạc Nữ Ái mạnh hơn.

Lạc Nữ Ái không chế bản thân, ngọn lửa bốc cháy trên đỉnh đầu, nàng thu sừng ma lại, vẫn ôm chặt Tiêu Thiên không buông: “Như vậy sẽ thoải mái hơn.”

“Ngươi không học được sự phấn đấu của Long Khâu Bạch Thanh, còn bản lĩnh không buông tay của nàng ta thì lại học được cả mười phần nhỉ!” Gân xanh nổi lên trên trán Tử Nhược Yên.

Chung Dương Minh ở bên cạnh lại nở nụ cười hiền hậu của trưởng bối rồi lặng lẽ rời khỏi ngự thư phòng.

Trước khi ra ngoài, ông tiện tay đóng cửa phòng lại, rồi nói nữ thân vệ canh gác ở theo ông đi xa một chút, đừng làm phiền.

Rời khỏi hoàng cung.

Thời gian trôi qua rất nhanh, không hay không biết, đường phố trong hoàng thành đã bị hoàng hôn nhuộm thành màu vàng.

“Trẻ tuổi, đúng là tốt thật.” Chung Dương Minh chắp hai tay sau lưng đi trên đường, không ngừng cảm khái.

Có rất nhiều bách tính xung quanh đang trên đường trở về nhà, tốp năm tốp ba, nhìn có vẻ rất ấm áp.

Đương nhiên, những bách tính vô ưu vo lo này đều không biết.

Trong hoàng cung, Thiên Tôn Chí Thiện bám váy của bọn họ đang tận tâm tận lực giải quyết mâu thuẫn giữa hai vị Nữ Đế, dùng sức một người để làm dịu mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Bọn họ, càng không biết rằng.

Trên núi Thanh Viêm bên ngoài thành, một đám chiến sĩ tộc Huyết Văn cao quý, đang dọn phân heo với vẻ mặt buồn nôn.

Bọn họ tuyệt đối cũng không ngờ rằng, có một tráng hán đầu trọc dị tộc có vẻ mặt không thiết sống nữa, đang nằm trong một quả cầu nửa trong suốt, bị đẩy bay tới bay lui.

Thời gian như cát, lặng lẽ trôi qua kẽ tay.

Không biết từ khi nào, lại bảy ngày nữa trôi qua, trong cung Thân Vương.

Một nhóm người tụ tập lại, thưởng thức con heo Thanh Viêm cũng có chất lượng cao nhất, số 9, ca ca của số 998.

Ăn, chỉ là chuyện thứ yếu, lần này bọn họ đến đây tụ họp là vì một tình báo mới.

Ban đầu Tiêu Thiên đã dặn dò trưởng trấn trấn Thanh Viêm, một khi cảm xúc của đám người tộc Huyết Văn dao động mãnh liệt, thậm chí gần như sụp đổ, thì thông báo cho hắn.

Quả nhiên đúng như vậy, tộc Huyết Văn tự nhân mình là chiến sĩ cao quý, sau khi bị phế tu vi và đánh dấu nô lệ.

Đã bị Tiêu Thiên dày vò đau khổ đến mức không muốn sống nữa, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tâm trạng của bọn họ đã sụp đổ.

Đối với chuyện này, ba người thủ hạ cũ như Chung Linh, Lưu Diễm và Chung Dương Minh chỉ có thể cảm khái trong lòng.

Chuyện như quấy phá tâm thái này, Thân Vương chính là chuyên gia.

Trong tình huống như vậy, cao thủ thẩm vấn của hoàng triều Đại Viêm phối hợp với Linh Huyễn ma tộc của Nguyên Thủy ma quốc, cuối cùng cũng biết thêm được càng nhiều tình báo từ miệng đám tộc Huyết Văn này.

Chung Dương Minh đang lo chuyện nấu nướng ở một bên, chuyện tổng kết và trình bày tình báo lại được giao cho Tiêu Ngư Nhi.

Cô bé lơ lửng giữa không trung, cầm tình báo tổng hợp, miêu tả với giọng điệu trẻ con: “Dựa vào những tình báo bọn họ nói ra, lần này bọn họ đến vực Thánh Ma là để tìm hậu duệ của Thanh Ma đại đế Lạc Thao Thiên.”

Bình Luận (0)
Comment