“Bởi vì, bọn họ có được tình báo, vẫn còn con cái của Thánh Ma đại đế ở vực Thánh Ma.”
“Sau khi tìm thấy người đó, bọn họ cần phải bắt sống, đồng thời lấy được huyết dịch của con cái Thanh Ma đại đế.”
“Dừng huyết dịch để làm vật dẫn.”
“Sử dụng nền móng pháp trận không gian mà bọn họ mang đến đây, để khởi động cánh cửa chiến tranh, đại bộ đội Võ Linh quân có thể thẳng tiến vào nơi này.”
“Phía trên, là một trong những kế hoạch chính của họ.”
Tử Nhược Yên quay đầu nhìn Lạc Nữ Ái ở bên cạnh: “Nếu là như vậy, ngươi đừng tiếp tục lỗ mãng, hành động một mình nữa.”
“Hai người chúng ta, cố gắng ở bên cạnh nhau nhiều nhất có thể, nếu làm như vậy, nếu có chuyện ngoài ý xảy ra, thì ít nhiều cũng có người hỗ trợ.”
Lạc Nữ Ái dùng một tay chống cằm, thở dài một hơi: “Biết rồi, ngươi cứ lải nhải hoài vậy.”
“Nói mới nhớ, ông Long Khâu đâu rồi.” Tiêu Ngư Nhi lơ lửng ở bên kia, đột nhiên nhìn xung quanh với vẻ mặt hoang mang, “Hình như lâu lắm rồi không nhìn thấy ông ta.”
“Hửm?” Lời nói của Tiêu Ngư Nhi khiến Tử Nhược Yên nhớ ra.
Hình như bảy ngày trước, Tiêu Thiên dẫn Chung Dương Minh đến ngự thư phòng, nàng cũng không nhìn thấy Long Khâu Đạo.
“Ông ta đi làm chút chuyện.” Tiêu Thiên đang nhìn chằm chằm thịt nướng, không ngẩng đầu lên mà mở miệng, “Chắc là, sắp làm xong rồi nhỉ.”
...
Trong hư không hắc ám
Trên boong chiến hạm hư không, Chiến Vô Song đứng ở đó, nhìn về phía vực Thánh Ma.
Đủ loại món ngon được bày biện ngay ngắn trên chiếc bàn ở bên cạnh, đặc biệt là thịt nướng đặc sắc kia, càng khiến người ta ngửi mùi thôi cũng chảy nước miếng.
Nhưng Chiến Vô Song lại không hề động lòng, ánh mắt có chút lơ đãng.
“Đã bảy ngày rồi...” Chiến Vô Song lẩm bẩm, cúi đầu nhìn ngọc liên lạc, trận pháp truyền tin của Chiến Trác ở bên kia vẫn duy trì trạng thái đóng chặt.
Chiến Vô Song có hơi không hiểu: “Đây... Là vì sao vậy?”
Chiến Vô Song đứng gãi đầu trên mũi chiến hạm hư không.
Cái đầu vốn không có mấy cọng tóc, còn dùng tay gẩy, khiến mái tóc màu đỏ rơi xuống hết.
Đầu của Chiến Vô Song sắp trọc rồi.
"Lão đại, ít nhiều cũng ăn chút gì đi." Chưởng quản nhìn Chiến Vô Song của đội ba, đi đến bên cạnh đối phương: "Huyết thực đặc thù cấp bậc này, nếu không ăn thì cơ thể gánh vác rất lớn."
"Tình hình của chúng ta đặc thù nên phải duy trì trạng thái tốt nhất."
Chiến Vô Song không lên tiếng, chỉ nắm lấy đầu, nhìn về vực Thánh Ma ở đằng xa, cứ như không nghe thấy vậy.
Rất lâu sau, Chiến Vô Song mới quay đầu nhìn về phía Chiến Vô Tâm: "Có một chuyện, đại ca nghĩ mãi không ra."
Hắn chỉ về phương hướng của vực Thánh Ma, hỏi một cách nghiêm túc: "Điều tra tin tức, dò đường mà thôi, ta cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng gì cả."
"Sao lại..." Chiến Vô Song giang hai tay ra, mím môi chốc lát, mới nói tiếp: "Không còn nữa, không có động tĩnh nữa?"
Chiến Vô Tâm bị ánh mắt của Chiến Vô Song nhìn chằm, khiến trong lòng sợ hãi.
Hắn rất muốn nói.
Huynh hỏi ta, thì ta biết hỏi ai?
Con mẹ nó, sao ta biết được, tại sao đường đệ ngu xuẩn Chiến Nhất Tâm đội mười của ta một đi không trở lại.
Ta nên đi đâu hỏi sao không có tin tức của phó thống lĩnh Chiến Trác.
"Lão đại, bình tĩnh chớ nóng vội, không có tin tức, nói rõ bọn họ làm việc cẩn thận, trầm ổn..." Chiến Vô Tâm vẫn chưa nói xong thì Chiến Vô Song đột nhiên giận dữ.
Hắn đá một cước vào chiếc bàn bên cạnh, thức ăn và chén đĩa đều rơi xuống đất.
“Ông mày trù cho thận của hắn xoắn lại như bánh quẩy, đánh rắm lần nào phụt máu lần đấy!”
"Chúng ta là chiến sĩ tộc Huyết Văn dũng mãnh nhất, cao quý nhất, không phải là tộc tào lao!"
Lúc Chiến Vô Song gầm thét, tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, sợi tóc đỏ cuối cùng trên đỉnh đầu cũng trượt xuống.
Hoàn toàn bị tức giận làm cho trọc đầu rồi.
Sau khi Chiến Vô Song phẫn nộ thì đi qua đi lại tại chỗ, cuối cùng hai mắt sáng ngời, cứ như hiểu rõ.
Hắn xoay người, chỉ vào Chiến Vô Tâm: "Nữ tử của ma tộc có dung mạo tuyệt đẹp, thân thể đẫy đà, đám chó này, chỉ sợ là chìm đắm trong hương thơm rồi đúng không."
"Nói không chừng, bọn họ bị nơi phồn hoa này dụ dỗ, phản bội đầu hàng rồi!"
"Tuyệt đối là như vậy, chắc chắn không sai."
Chiến Vô Tâm bên cạnh suy nghĩ một lúc, rồi nói ra ý của mình: "Lão đại, có khi nào bọn họ gặp nguy hiểm gì ở phía dưới, bị giết chết rồi không?"
"Ông đây cũng suy nghĩ đến khả năng này." Chiến Vô Song nói xong, đưa ngón trỏ ra chọc vào ngực: "Tại sao lại không có động tĩnh tinh thể máu thêu đốt nổ tung?"
"Nếu như bọn họ hay là chiến sĩ của tộc Huyết Văn thực sự gặp phải chiến đấu, thì không thể địch nổi."
"Đã sớm làm nổ tinh thể máu thêu đốt rồi, nhưng đến bây giờ mới dừng, không có chút động tĩnh nào cả."
Chiến Vô Tâm lại suy nghĩ: "Lão đại, có khi nào có khả năng tinh thể máu thêu đốt chưa nổ, bị chặn lại rồi không?"