Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 293 - Chương 293. Đùa Gì Chứ, Cái Gì Gọi Là Vương Bài

Chương 293. Đùa gì chứ, cái gì gọi là vương bài Chương 293. Đùa gì chứ, cái gì gọi là vương bài

Nhưng chiếc đũa trong tay cũng không nhanh không chậm lùa từng món ăn vào trong miệng.

Dù sao hai vị này chỉ uống không ăn, bày ra đó cũng lãng phí.

Tử Nhược Yên đặt hai tay lên đầu gối, hơi say rượu, nhìn ánh trăng trên bầu trời, hồn bay lên đó, không biết nghĩ cái gì.

Nội viện của cung Thân Vương này cực kỳ náo nhiệt.

Tiêu Ngư Nhi và Chung Linh chơi quên trời quên đất, đám lão nương Chung Lệ Song, Lưu Diễm, Lão Nhất, Lão Nhị và Lão Tam này uống rượu ăn thịt.

Ngoài sân của cung Thân Vương cũng hơi ồn ào, lần này có mở tiệc chiêu đãi quan viên trong hoàng triều Đại Viêm và nguyên thủy ma quốc.

Mấy ngày nay, bọn họ cũng rất vất vả, nên thả lỏng một chút.

Trong hoàn cảnh thoáng tranh cãi ầm ĩ, Tử Nhược Yên lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Lạc Nữ Ái.

"Sau khi chiến trường hư không Vẫn Viêm tìm được tình báo, ngươi có thể lưu lại phân thân, tìm cha mẹ của mình để hỏi rõ ràng."

Lạc Nữ Ái bĩu môi, lắc lư chung rượu giữa ngón tay thon dài: "Đương nhiên muốn hỏi rõ ràng, gần đây nghĩ tới việc này, đầu ta giống như sắp nổ tung, thật sự là phiền chết được."

Đề cập đến vấn đề này, Lạc Nữ Ái nhìn Tử Nhược Yên, sau khi cẩn thận đánh giá một lát, bỗng nhiên cười hì hì hỏi: "Tử bánh bao, cái dáng vẻ này của ngươi, có phải nhớ cha mẹ hay không?"

"..." Tử Nhược Yên trầm mặc một lát, vươn tay uống một hơi cạn sạch vật trong ly trước mặt: "Đúng vậy, ta hơi nhớ bọn họ."

Lạc Nữ Ái một tay chống má, dựa vào trên bàn, nhìn Tử Nhược Yên: "Nếu đã như vậy, đi tìm là được mà."

"Trẫm là hoàng đế Đại Viêm, làm sao có thể tùy tiện rời khỏi hàng nghìn hàng vạn dân chúng chứ." Tử Nhược Yên thở dài một hơi, sau đó ánh mắt kiên nghị: "Đây là chức trách của trẫm, không thể tùy hứng."

"Có lẽ, bọn họ biết tình huống này, cũng sẽ ủng hộ quyết định của trẫm."

Lạc Nữ Ái nhìn chằm chằm Tử Nhược Yên rất lâu, bỗng nhiên một tay đập tới sau lưng đối phương: "Hừ, bản đế cũng ủng hộ ngươi."

"Ngươi trừ nhỏ một chút, mấy cái khác đều cực kỳ tốt."

Tử Nhược Yên kéo khóe miệng, cái con nhỏ vô liêm sỉ này lại bắt đầu khoe khoang rồi.

"Nhưng mà, đi chiến trường hư không có cần nắm bắt thời gian không, dù sao nơi đó cũng là chỗ chinh chiến chém giết, phụ hoàng và mẫu hậu chết trận thì làm sao đây?" Lạc Nữ Ái ôm vai Tử Nhược Yên, có chút lo lắng.

Tử Nhược Yên đầu đầy vạch đen: "Ngươi suy nghĩ ba cái quái gì vậy, nếu cha mẹ của ngươi dễ dàng chết trận như vậy, vậy đám tộc Huyết Văn cần gì hao phí cái giá khổng lồ, lẻn vào vực Thánh Ma?"

Lạc Nữ Ái cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn Tử Nhược Yên lo lắng hỏi: "Cẩn thận ngẫm lại, hình như phụ hoàng và mẫu hậu của ngươi cũng bị vây trong một tình huống khá nguy hiểm, lỡ như..."

"Ngươi không biết nói chuyện thì ngâm miệng lại." Tử Nhược Yên xách vò rượu lên, rót vào miệng Lạc Nữ Ái.

Lạc Nữ Ái không cam lòng yếu thế, cũng cầm lấy vò rượu: "Khụ khụ khụ, cái này gọi là sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy!"

Hai vị Nữ Đế lại dây dưa cùng một chỗ, Long Khâu Bạch Thanh lặng lẽ ôm vò rượu đến bên cạnh các nàng, sau đó nhẹ nhàng kéo bàn về sau.

Bảo đảm sẽ không bị ảnh hưởng, nàng bưng chén đũa ăn chậm nhai kỹ, thỉnh thoảng nhẹ nhàng gật đầu.

"Lúc bệ hạ làm ầm ĩ với Lạc bệ hạ, khá giống một đứa trẻ tầm tuổi này." Chung Dương Minh vuốt râu cảm khái, nhìn Tiêu Thiên thưởng thức mỹ vị ở trước mặt.

Hắn bỗng nhiên có chút tò mò, không nhịn được hỏi: "Thân Vương đại nhân, cha mẹ ngài..."

"Bị nghĩa phụ giết rồi." Tiêu Thiên bưng bát, thổi thổi rất có cảm giác nghi thức, sau khi nhấp một miếng thì lùa vào trong miệng.

Hương vị của canh này rất tuyệt, tay nghề của Chung Dương Minh vẫn là trước sau như một.

Bởi vì câu trả lời của Tiêu Thiên khiến Chung Dương Minh ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới nói: "Thật xin lỗi, ta không ngờ sẽ là như vậy."

"Không có gì, ta cũng sau này mới biết, trước kia còn tưởng rằng là được nhặt về." Tiêu Thiên uống hết canh, ợ lên một hơi, bỏ bát xuống.

Chung Dương Minh không nói chuyện, nhìn Tiêu Thiên nở nụ cười trước mặt, tay thoáng phát run.

Thiện ý của Thân Vương đại nhân đối với dân chúng, nhất là trợ giúp những đứa nhỏ, chỉ sợ là bắt nguồn từ bản thân nhỉ.

Chuyện đau khổ như thế lại có thể cười nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, giống như tán gẫu việc nhà.

Có thể thấy được, đau khổ mà hắn từng chịu, còn mãnh liệt gấp trăm ngàn lần.

"Rốt cuộc quá khứ của ngài đã trải qua cái gì." Chung Dương Minh thở dài, có vẻ trước kia Tiêu Thiên sống cũng không tốt cho mấy.

"Quá khứ, người mà ta gọi là nghĩa phụ, chỉ là nuôi dưỡng bọn ta như chó săn cho tổ chức sát thủ của ông ta." Tiêu Thiên vuốt ve đầu gối, cười nhạo lắc đầu: "Chỉ có ta trở thành vương bài của tổ chức, mới hơi thoải mái một chút."

Chung Dương Minh rất bất ngờ: "Thật không ngờ, Thân Vương đại nhân ở thế giới giới vực ban đầu, lại còn là sát thủ vương bài."

Bình Luận (0)
Comment