"Không đúng, ta là vương bài trong vương bài, nhưng không phải sát thủ vương bài." Tiêu Thiên lắc đầu, sửa lại sai sót của Chung Dương Minh.
"Cái này... Có gì khác nhau hả?" Chung Dương Minh khó hiểu.
"Ta đã sớm bị giới sát thủ xoá tên ở quê hương." Tiêu Thiên nói đến đây, có chút tức giận: "Đám chó đẻ đó, nói lão tử không xứng làm sát thủ."
"Còn nói khoác mà không biết ngượng, nói phương thức ám sát của ta là đường ngang ngõ tắt, làm bừa không có kế hoạch."
"Tuy ta đứng nhất trong bảng cường giả, nhưng bảng sát thủ thì ta đứng nhất từ dưới lên."
"Cho nên, tuy rằng ta là vương bài của tổ chức sát thủ, nhưng không phải sát thủ vương bài."
Chung Dương Minh hơi ngửa ra sau, kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên.
Còn... Còn có thể như vậy?
"Xin hỏi Thân Vương đại nhân, phương thức ám sát trước kia của ngài là như thế nào?" Chung Dương Minh nuốt nước miếng, cực kỳ tò mò.
Tiêu Thiên cười thần bí, ý bảo Chung Dương Minh tới gần một chút: "Ta hỏi ngươi, một ám sát đủ tư cách, có phải sau khi xóa sổ mục tiêu, không bị những người khác phát hiện thân phận, không lưu lại dấu vết hay không?"
"Phải!"
"Nếu ta trực tiếp xử lý hết mọi người, hủy diệt toàn bộ hiện trường, có phải sẽ không lộ tin tức, thậm chí không tra được một chút dấu vết hay không?"
"Cái này... Nếu miễn cưỡng phải nói như vậy... Có đạo lý."
Tiêu Thiên vỗ đùi, chỉ vào Chung Dương Minh: "Ngươi xem, ngươi cũng đồng ý đó? Trước kia ta ám sát cả Huyết Vân lâu, có phải không tra được hay không!"
Chung Dương Minh chết lặng gật đầu: "..."
Bình bịch!
Lúc này, âm thanh say ngã của Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái bên cạnh, kinh động Tiêu Thiên.
"Ngươi đánh giá, tỉ mỉ đánh giá." Tiêu Thiên chỉ vào Chung Dương Minh nói xong, lao tới phương hướng hai vị Nữ Đế.
Mà Chung Dương Minh yên lặng nhìn bóng dáng của Tiêu Thiên, trong lòng cảm khái khó hiểu.
Thân Vương đại nhân ở quê hương là xếp thứ nhất từ dưới lên trong bảng sát thủ, thậm chí bị giới sát thủ xoá tên.
Không oan!
Thật sự không oan uổng.
Ông...
Lúc này, ngọc truyền tin của Tiêu Thiên và Chung Dương Minh, đều theo đó hiện ra hào quang.
Hai người đều nhìn vào nội dung bên trong, nơi truyền đến tin tức chính là Long Khâu Đạo.
???
Tiêu Thiên nhìn nội dung trong ngọc truyền tin, xoay người nhìn Chung Dương Minh.
Chung Dương Minh ngầm hiểu, đi đến bên ngoài cung Thân Vương.
“Con gái ngoan, lại đây.” Tiêu Thiên hô một tiếng với Tiêu Ngư Nhi đang bay ở phía xa, xoay người một tay vác một Nữ Đế, đi tới sau điện.
Long Khâu Bạch Thanh cũng đứng dậy, thành thật đi theo phía sau Tiêu Thiên giống như Tiêu Ngư Nhi.
Sau khi tiến vào nội điện cung Thân Vương, tới trong phòng.
Tiêu Thiên nhẹ nhàng thả Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái xuống, đắp chăn cho đối phương.
Sau khi làm xong, Tiêu Thiên cúi đầu xem xét hai người này, trầm mặc không nói: “...”
Với tu vi thực lực của hai nàng, muốn không say, dễ như trở bàn tay.
Áp lực, mỏi mệt cùng với một vài chuyện xảy ra gần đây, làm cho các nàng muốn nghỉ ngơi tử tế một chút.
Say một trận, ngủ một giấc.
Tiêu Thiên cười khẽ mấy tiếng, cúi người hôn nhẹ lên trán các nàng: “Ngủ ngon nhé.”
Tiêu Thiên đứng dậy sau đó quay đầu nhìn về phía bên cạnh, Tiêu Ngư Nhi lơ lửng ở đó đang dùng đôi tay nhỏ xíu béo ú, che mặt mình.
Chỉ là đôi mắt ngập nước kia, đang nhìn chằm chằm bên này từ giữa khe hở của hai ngón tay.
“Con che kiểu này khác gì không che không?” Tiêu Thiên thấy Tiêu Ngư Nhi như vậy, cũng buồn cười.
Tiêu Thiên vừa nói, vừa đi đến bên cạnh Long Khâu Bạch Thanh.
Nàng đang ngồi trên chăn đệm được trải dưới đất, một dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng: “Mời ra tay đi!”
Bốp!
Tiêu Thiên một chưởng đánh ngất Long Khâu Bạch Thanh, sau khi đắp chăn cho nàng, nhẹ thở ra một hơi, nói với Tiêu Ngư Nhi: “Con gái ngoan, trông coi nàng và hai người mẹ của con một chút, cha đi làm chút chuyện.”
“Con biết rồi, nhưng mà cha muốn đi đâu?” Tiêu Ngư Nhi bay giữa không trung, kiễng chân nhỏ hỏi: “Lại có người xấu, muốn mưu hại cha, bị cha phát hiện phải không ạ?”
“Chuyện của người lớn, trẻ con không nên hỏi.” Tiêu Thiên búng cái đầu nhỏ của Tiêu Ngư Nhi, xoay người rời đi.
Tiêu Ngư Nhi xoa đầu, sau khi Tiêu Thiên rời khỏi, cô nhóc quay đầu lại nhìn ba cô gái đã ngủ, nhảy lên không.
Ngay sau đó, nàng nháy mắt hóa thành một con long ngư béo khổng lồ màu vàng bán trong suốt.
Long ngư béo khổng lồ giống như một quả đông lạnh màu vàng kim, bao vây ba cô gái ở trong đó.
Ngoài cung Thân Vương.
Tiêu Thiên lặng lẽ bay qua tường cung, sau đó đáp xuống.
Quả nhiên, Chung Dương Minh đã đứng tại chỗ chờ hắn.
Sự ăn ý chính là mãnh liệt như vậy, một ánh mắt đã có thể lĩnh ngộ ý tứ của nhau.
“Đi!” Tiêu Thiên xách Chung Dương Minh, phóng lên cao.
...
Trong chiến hạm hư không.
“Trong vực Thánh Ma, chắc là có chút kỳ hoặc.” Nghe thấy thuộc hạ của Chiến Vô Song đi vực Thánh Ma lại không có tin tức, Kế Nghi Xuân đoán: “Chỉ sợ bí mật của Thánh Ma đại đế thật sự ở quê hương của hắn.”