Chiến Vô Song xoa cái đầu bóng lưỡng: “Đại nhân, vực Thánh Ma thật sự huyễn hoặc khó nắm bắt như vậy ạ?”
Kế Nghi Xuân gật đầu: “Tuy rằng Long Khâu Bạch Thanh trúng Huyết chú thuật của ta, có thể dựa theo bản năng, ít nhất có lẽ đã đi vực Đông Hải rồi.”
“Nhưng căn cứ cảm ứng của Huyết chú thuật, nàng lại ở vực Thánh Ma, rất không phù hợp lẽ thường.”
“Nhưng mặc kệ hợp lý hay không, chúng ta vẫn phải mau chóng ra tay bắt nàng lại.”
“Chiến Vô Song, tập kết người của ngươi, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi.”
Dáng vẻ sốt ruột này của Kế Nghi Xuân làm cho Chiến Vô Song rất bất ngờ: “Đại nhân, tại sao sốt ruột như thế, tuy rằng Long Khâu Bạch Thanh là thống soái từng đi chiến trường hư không Vẫn Viêm, nhưng không đến mức...”
“Không chỉ một mình ta truy tìm tông tích của Long Khâu Bạch Thanh, Võ Linh quân tổng cộng điều động mười ám tử như ta.” Kế Nghi Xuân lắc đầu: “Không nắm chắc, lỡ như bị giành trước cũng không ổn.”
“Thậm chí trong vực Thánh Ma, đã có người tới trước rồi, vì để chiếm trước công lao, bọn họ tránh cho bại lộ đã diệt khẩu đội viên của ngươi, cũng không phải là không có khả năng này.”
Kế Nghi Xuân nói lời này, thật sự làm cho Chiến Vô Song có chút sững sờ.
Long Khâu Bạch Thanh quan trọng như vậy sao?
“Có một số chuyện, cấp bậc của các ngươi không biết cũng rất bình thường.” Kế Nghi Xuân nhìn dáng vẻ mê mang của Chiến Vô Song, chậm rãi lên tiếng: “Từ nhỏ nàng là bạn cùng chơi của nữ nhân kia, xem như cùng nhau lớn lên.”
“Nữ nhân kia?” Chiến Vô Song có chút nghi hoặc, bỗng nhiên biến sắc: “Chẳng lẽ, lần kinh biến thánh minh bốn năm trước?”
Kế Nghi Xuân gật đầu: “Không sai, quả thực là chuyện lớn kinh thiên động địa, ai có thể dự đoán được, một hồ yêu mười sáu tuổi tầm thường, lại có thể bỗng nhiên bùng nổ đến mức đó.”
“Trở thành một nữ nhân cao cao tại thượng, quyền hành thông thiên.”
“Long Khâu Bạch Thanh là bạn cùng chơi thuở nhỏ của nàng, cũng là tâm phúc.”
“Nàng không thể vô duyên vô cớ, lên trấn thủ chiến trường hư không Vẫn Viêm, bắt được nàng lấy được chân tướng, đây là thứ nhất.”
“Thứ hai, lấy nàng đàm phán với nữ nhân kia, hoặc nhiều hoặc ít sẽ lấy được lợi ích.”
Nói đến đây, Kế Nghi Xuân nhìn Chiến Vô Song trước mặt, ánh mắt nóng rực: “Không chỉ như thế, vực Thánh Ma liên quan đến chân tướng của Thánh Ma đại đế, còn có ngươi phụ trách tìm kiếm máu của hậu nhân hắn.”
“Lợi dụng nền móng trận pháp, xây dựng kế hoạch cánh cửa chiến tranh, đều có thể làm xong toàn bộ trong một lần.”
“Lần hành động này, ngươi chỉ cần toàn lực hỗ trợ ta, về công lao, đương nhiên là không thể thiếu phần của ngươi.”
“Chắc là ngươi rất rõ ràng phần thưởng của Võ Linh quân rốt cuộc hậu hĩnh cỡ nào.”
Lời nói của Kế Nghi Xuân tràn ngập mê hoặc, càng khơi dậy lòng nhiệt huyết của Chiến Vô Song.
Long Khâu Bạch Thanh lại có lai lịch lớn như vậy, so ra, công lao lấy được trong nhiệm vụ của bản thân, quả thực ít đến đáng thương.
“Chiến Vô Song, công lao lớn như vậy, có thể lấy được hay không, phải xem ngươi có thể nắm chắc hay không.”
Kế Nghi Xuân vươn tay ra với đối phương, trong lời nói tràn ngập mê hoặc.
Tình huống hiện tại của hắn, quả thật cần giúp đỡ.
Chiến Vô Song quả thật là đối tượng tốt nhất.
Chỉ là, hoàn toàn không có dáng vẻ kích động hưng phấn của Chiến Vô Song như trong tưởng tượng của Kế Nghi Xuân.
Ngược lại trên mặt đối phương có chút kinh ngạc mờ mịt, nhìn chằm chằm phương hướng của mình.
Mà bên phía Chiến Vô Song, bởi vì hình ảnh vừa rồi nhìn thấy nhịn không được nuốt nước miếng.
Hắn run rẩy nâng tay lên, môi run run, muốn nói lại không nói nên lời, chỉ có thể chỉ vào phía sau Kế Nghi Xuân.
Kế Nghi Xuân nhìn biểu hiện của đối phương, cau mày đứng dậy: “Cố làm ra vẻ huyền bí, ngươi chỉa ta làm gì?”
Vừa dứt lời, Kế Nghi Xuân còn đứng thẳng thân người, đã cảm thấy bả vai của mình bị một bàn tay gác lên.
Nháy mắt, sức mạnh cực kỳ đáng sợ, nghiền áp tới từ trên vai.
Kế Nghi Xuân căn bản không chịu nổi, hai chân mềm nhũn, bị cưỡng ép ấn về lại trên ghế.
Răng rắc!
Sức lực đáng sợ, đè sập cái ghế dưới thân hắn, bản thân hắn đặt mông ngồi trên đất.
Bên tai lại truyền đến một giọng nói xa lạ.
“Công lao vừa rồi ngươi nói là cái gì, lớn cỡ nào, ta cực kỳ tò mò, có thể nói cho ta nghe được không?”
Kế Nghi Xuân ngồi bệt xuống đất, cả người thoáng cứng ngắc, thật sự không dám nhúc nhích.
"Từ lúc nào..." Trên trán của Kế Nghi Xuân đổ mồ hôi, từ từ quay đầu lại.
Một thanh niên Nhân tộc tuấn dật đang đứng ở bên cạnh hắn.
Tay đối phương đặt trên bả vai mình, giống như một ngọn núi đè lên trên thân.
Bên cạnh hắn là một nam nhân trung niên nho nhã, người còn lại là Long Linh của tộc Thánh Long?
Lẽ nào nam nhân trước mắt có liên quan đến Long Khâu Bạch Thanh!
"Tại sao trên người hắn không có chút khí tức nào, nhìn qua giống như là người thường?" Kế Nghi Xuân nhìn Tiêu Thiên, trong lòng có nghi ngờ.