"Chẳng lẽ trên người hắn có bảo vật gì ẩn giấu được khí tức, dưới sự đánh lén sẽ khiến ta..."
Lúc này, đường văn màu máu trong linh hồn của Kế Nghi Xuân hiện lên, khiến đầu óc hắn mát lạnh một trận.
"Không!"
Linh hồn của Kế Nghi Xuân bắt đầu khởi động, sự kích thích lạnh lẽo trong không gian thức hải khiến hắn tỉnh táo hơn tí, lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
"Nam nhân trẻ tuổi trước mặt, thực lực tuyệt đối cực kỳ kinh khủng, tiến lại gần một cách lặng yên không tiếng động, ngay cả chút động tĩnh mà ta cũng không phát hiện được."
"Hơn nữa, linh hồn của hắn tuyệt đối vô cùng mạnh mẽ, có thể làm nhiễu loạn ý chí của ta trong lúc vô hình, khiến ta phán đoán sai lầm."
Kế Nghi Xuân híp mắt, mười ngón tay giao nhau, nhẹ nhàng chống lên gối.
Chiến Vô Song phía đối diện cũng hết sức khẩn trương, nhìn động tác nhỏ của Kế Nghi Xuân, ngầm hiểu.
"Huyết Oán quay lại rồi."
Kế Nghi Xuân trên mặt đất trong nháy mắt bộc phát đường hoa văn trên người, hoa sen màu đen trên trán cũng bộc phát ra thành đoàn sen máu.
Sau khi hoa sen máu hiển hiện lên thì cánh hoa màu máu bên trên lập tức tàn lụi rơi xuống, chuyển hóa thành xiềng xích màu đỏ lưu chuyển qua lại.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Tiêu Thiên thoáng ngây ra.
Dị tộc này đúng là đủ quả quyết, không nói lời nào mà đã ra tay.
Kế Nghi Xuân nhân lúc Tiêu Thiên ngây ra, cũng không để ý đến hình tượng, trực tiếp lộn sang một bên như con lật đật.
"Khóa!"
Nghi Xuân trở mình, vội vàng vươn tay ra nắm chặt, xiềng xích màu máu đó lập tức phong kín Tiêu Thiên.
"Ra tay!" Sau khi Kế Nghi Xuân làm xong mọi thứ thì vội vàng rít gào.
Ầm!
Khí tức bên trong cơ thể của Chiến Vô Song cũng bộc phát ngay tức khắc, đường văn màu máu toàn thân trong nháy mắt dâng lên liệt diễm ngập trời.
Hình thể cũng bành trướng lên, giống như một người khổng lồ bị thiêu đốt.
"Đùng!"
Một quyền liệt diễm có lực đạo đáng sợ, vô cùng trầm trọng, hung hăng nện lên trên mặt đất.
Ầm đùng!
Tiếng nổ vang kịch liệt trong nháy mắt vang vọng ra ngoài.
Cả căn phòng đều bị liệt diễm và mảnh vụn che đậy, Kế Nghi Xuân và Chiến Vô Song đồng thời bạo lui bên trong ngọn lửa.
Lúc hai người họ xông ra ngoài, trên thân còn mang theo bụi mù.
Động tĩnh đột nhiên xuất hiện đã kinh động đến thành viên tộc Huyết Văn khác trên chiến hạm hư không.
Bọn họ đều ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện sảnh nghị sự tầng cao nhất chiến hạm chợt hóa thành một ngọn lửa, đồng thời có bụi mù bay lên.
Mà thống lĩnh và đại nhân của tộc Huyết Oán có tí chật vật lùi ra ngoài, trên dưới toàn thân còn bốc khói.
"Chạy nhanh!" Kế Nghi Xuân vừa giục Chiến Vô Song, đồng thời còn nhắm song chưởng xuống chiến hạm hư không.
Linh khí Huyết Oán bên trong cơ thể hắn sôi trào mãnh liệt, rót vào bên trong chiến hạm ở phía dưới.
Xoẹt!
Chiến Vô Song bên này không chút do dự phá vỡ lồng ngực, lấy ra tinh thể máu thiêu đốt đã nuôi dưỡng ở trong tim.
Tinh thể máu thiêu đốt hiện lên, máu đen bên trên trong nháy mắt bị bốc hơi sạch sẽ, óng ánh trong suốt, thánh khiết.
Nhưng dao động uy áp đáng sợ ẩn chứa ở bên trong cũng bắt đầu khởi động ra ngoài.
"Lão đại!"
"Thống lĩnh!"
Tộc Huyết Văn bốn phía thấy Chiến Vô Song lấy ra tinh thể máu thiêu đốt của mình thì ai nấy đều la lên.
Đột nhiên làm sao vậy, tại sao phải vận dụng tinh thể máu thiêu đốt.
Vết thương giữa ngực của Chiến Vô Song đang khép lại, mà hắn cũng đã đốt tinh thể máu thiêu đốt, dùng sức ném về phía ngọn lửa mang theo bụi bặm.
"Cũng tạm rồi, đi!" Kế Nghi Xuân đột nhiên hét lớn.
Trong tay của Chiến Vô Song cũng có thêm một trận bàn, sau khi đáp xuống chiến hạm hư không thì ấn mạnh lên boong tàu.
Khoảnh khắc trận bàn và boong tàu tiếp xúc với nhau, thì biến mất một cách thần kỳ, cứ như hòa làm một thể với chiến hạm hư không.
Không gian dao động kịch liệt, quét sạch, lướt qua toàn bộ chiến hạm hư không.
Giây tiếp theo, không gian phía trước chiến hạm hóa thành vòng xoáy méo mó, kéo toàn bộ chiến hạm hư không.
Vút…
Bên trong hư không đen tối, ngoại trừ khu vực sảnh nghị sự bị vứt bỏ.
Thì toàn bộ chiến hạm, dù bị không gian méo mó dẫn đi, biến mất tại chỗ.
Trong nháy mắt, đám người trên chiến hạm chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển.
Lúc bốn phía méo mó hồi phục lại thì bọn họ đã đi đến một đại lục bị tàn phá.
Linh khí mỏng manh nhưng lại dạt dào trên đại lục bị tàn phá, cũng không thiếu chim bay cá nhảy.
Mãnh thú mạnh nhất cũng chỉ có cường độ tứ giai.
"Phù!" Sau khi nhìn thấy cảnh sắc bốn phía thì Kế Nghi Xuân thở dài một hơi, buông lỏng không ít.
Chiến Vô Song bên cạnh nhìn thấy trận bàn vỡ nát, hơi chua xót: "Không gian Đại Na Di dùng để chạy trốn khẩn cấp chỉ có thể dùng một lần."
"Hơn nữa, còn dùng cả tinh thể máu thiêu đốt..."
Chiến Vô Song thực sự rất đau lòng, cái giá này thật sự là quá lớn.
Tinh thể máu thiêu đốt vừa nãy cộng thêm trận bàn hư không Đại Na Di này đã trực tiếp đốt năm trăm triệu linh thạch thượng phẩm.