"Đi, hắn đi rồi!" Bỗng, một tộc Huyết Văn hưng phấn hô lên.
Tiếng la của hắn phá vỡ bầu không khí quái dị.
Trong mặt gương, Tiêu Thiên đã dẫn Long Khâu Đạo và Chung Dương Minh đổi một phương hướng, càng đi càng xa.
Trông như đang dần cách xa khỏi mảnh nhỏ thế giới bọn họ đang trốn.
"Phù..." Kế Nghi Xuân bỗng nhiên thở hắt ra một hơi dài, hai chân như nhũn ra.
Chiến Vô Song cũng lôi từ đâu ra một cái khăn tay, không ngừng lau đầu trọc.
Ngoài mặt còn lộ ra nụ cười sống sót sau tai nạn.
Ngay khi mọi người thở phào nỏ nụ cười, mặt gương đang chiếu hình hư không đen kịt bên trên…
Bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt.
Đó là mặt Tiêu Thiên, bởi vì hắn dán vào mảnh vỡ thế giới này nên cả gương mặt chiếm trọn mặt gương.
Trong nháy mắt, tiếng cười của mọi người như bị ấn nút tạm dừng, lặng ngắt như tờ.
Trái tim ai nấy đều như bị người bóp chặt, gần như không đập.
Bầu trời nứt ra rồi.
Không gian vặn vẹo dao động, vây quanh người bọn họ.
Toàn bộ mảnh địa lục tàn phá trượt từ mảnh vỡ thế giới ra ngoài.
Không gian dao động chậm rãi ngừng lại, khi Kế Nghi Xuân vừa đứng vững, ngẩng đầu lên thì...
Mặt Tiêu Thiên ngay đằng trước.
"Tìm được ngươi rồi!"
Kế Nghi Xuân vừa mới đứng vững thân người thì liếc thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc, nhất thời bị dọa đến hồn phi phách tán, lập tức lảo đảo lùi lại và ngồi phịch xuống đất.
Thực lực mà Tiêu Thiên thể hiện vừa rồi khiến hắn sợ hãi đến mức vỡ mật.
Lực chiến đấu của hắn đã đạt đến hợp đạo cảnh thập cửu giai cũng không là gì với tên quái vật đã dùng tay xé nát thế giới thành từng mảnh đang đứng ở trước mặt hắn.
“Ẩn giấu cũng khá tốt đó, vậy mà trong nháy mắt ngươi còn có thể trốn bên trong mảnh vỡ của thế giới nhỏ này.” Tiêu Thiên liếc nhìn tên Kế Nghi Xuân đần mặt ra, liền lên tiếng trêu chọc.
Kế Nghi Xuân nhìn Tiêu Thiên ở trước mặt mình, trên mặt hiện lên một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc nữa, phối hợp với hình thể của hắn tạo cho người khác một loại cảm giác rất buồn cười.
Không chỉ có Kế Nghi Xuân mà cả Chiến Vô Song, Chiến Vô Tâm và đám người tộc Huyết Văn ở bên cạnh đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, nhìn Tiêu Thiên mà nội tâm sợ hãi đến tột cùng.
Bầu trời của mảnh vỡ thế giới nhỏ này đã bị Tiêu Thiên xé ra nhưng dòng chảy hỗn loạn trong hư không lại không có cách nào tiến vào.
Trong số những chúng nhân thì Kế Nghi Xuân và Chiến Vô Song là có thực lực cảnh giới mạnh nhất.
Bọn họ có thể cảm nhận được trong thể nội của Tiêu Thiên dường như có một làn sóng vô hình tràn ngập đang bao phủ phía trên đại lục tàn tạ.
Kết quả là, ngay cả khi bức tường ngăn cách thế giới đã bị vỡ vụn thì dòng chảy hỗn loạn trong hư không cũng không cách nào tiếp cận và gây ra bất kỳ sự ăn mòn nào ở đây.
Như thể vào thời khắc này, đại lục tàn tạ đang lơ lửng trong hư không hắc ám này là nơi an toàn nhất trên thế giới.
“Làm sao bây giờ?” Trong lòng Chiến Vô Song hoảng loạn, lần này chỉ sợ là chết chắc rồi.
Chiến Vô Song là một chiến sĩ cao quý của tộc Huyết Văn nên hắn đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần có thể chết bất cứ lúc nào.
Đây là chiến tranh!
Số lượng chiến sĩ Nhân tộc chết trong tay hắn cũng không phải là ít.
Lần này hắn chết trong tay của nam nhân Nhân tộc này cũng không thành vấn đề.
Nhưng trong lòng hắn có chút không cam lòng, cái chết lần này cũng thật không đáng chút nào, hắn cũng không làm được gì.
Cả đời này của mình cứ như vậy mà kết thúc rồi ư?
“Không!” Trong ánh mắt của Chiến Vô Song hiện lên ý chí chiến đấu, hắn sẽ không bao giờ dễ dàng khuất phục như vậy.
Kế Nghi Xuân là phó tướng của Võ Linh quân trên chiến trường hư không Vẫn Viêm, đồng thời là một chiến sĩ của tộc Huyết Oán nên Chiến Vô Song tin tưởng rằng Kế Nghi Xuân cũng nghĩ tương tự như hắn.
Chết đi trong nỗi ấm ức chắc chắn không phải là số phận của bọn họ.
Tử chiến mới chính là…
“Vị cường giả Nhân tộc tôn kính này, thực lực cường đại của ngài đã triệt để chinh phục ta!” Giọng nói có phần cường điệu của Kế Nghi Xuân đột nhiên vang vọng khắp chiến hạm hư không.
Mặc cho thân hình cao lớn của hắn cũng đang nằm sấp trên mặt đất thì hắn vẫn biểu đạt rõ ràng thái độ của hắn với Tiêu Thiên.
Chiến Vô Song đột ngột quay đầu lại nhìn Kế Nghi Xuân ở bên cạnh lúc này đang hèn mọn đến cực hạn lấy đầu chống đỡ mặt.
“Hửm?” Tiêu Thiên bị hành động của Kế Nghi Xuân làm cho sửng sốt một chút, hắn liếc nhìn Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo ở hai bên.
Hai người nhìn mặt nhau và đồng thời nhún vai.
Chỉ có thể nói rằng cái tên thuộc tộc Huyết Oán ở trước mặt hắn quả thật là một kẻ thông minh, khi nhận thấy tình thế không ổn hắn lập tức cúi đầu xin tha mạng.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, câu nói này thật đúng với loại người như anh chàng này.