“Vị đại nhân này, tiểu nhân tên là Kế Nghi Xuân, là phó tướng của chiến trường hư không Vẫn Viêm đã đạt đến hợp đạo cảnh thập cửu giai, đồng thời cũng chiếm giữ vị trí trưởng lão nghị sự trong tộc Huyết Oán.”
“Ta vô cùng am hiểu các loại chú thuật, chịu được khổ nhọc, làm việc đáng tin cậy, có năng lực chấp hành rất đúng vị trí, đồng thời biết rất nhiều nội dung tình báo.”
Kế Nghi Xuân ngẩng đầu lên, nhìn sang Tiêu Thiên với vẻ mặt vô cùng chân thành trong khi đang giới thiệu kỹ càng về bản thân hắn.
“Ngươi đây là…” Tiêu Thiên há hốc mồm, hắn chỉ tay vào Kế Nghi Xuân định nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì liền bị đối phương ngắt lời.
Sắc mặt Kế Nghi Xuân lộ vẻ nhiệt tình, lời nói cũng tràn đầy nhiệt huyết: “Vị đại nhân này, thoạt nhìn ta liền biết ngài chính là một vị đại nhân vật đức cao vọng trọng, thanh danh hiển hách.”
“Trong mắt của ta, ngài nhất định là một sự tồn tại rất thiện lương và rộng lượng, được người đời kính ngưỡng.”
“Thật ra, khi nãy ta vừa động thủ thì đã cảm thấy rất hối hận, trong lòng vô cùng hổ thẹn.”
“Hôm nay trời cao đã đưa ngài đến trước mặt ta chính là đã cho ta một cơ hội bỏ gian tà theo chính nghĩa.”
Kế Nghi Xuân vừa nói vừa giơ ngón tay trỏ lên, khẩn thiết nhìn về phía Tiêu Thiên: “Cơ hội để ta được phục vụ cho ngài.”
“Không biết, ngài có nguyện ý cho ta một cơ hội như thế không?”
Tiêu Thiên, Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo đều có phản ứng giống nhau, ba người đồng thời hơi ngửa ra sau, biểu cảm của họ trông vô cùng chấn động.
Liếc thấy Tiêu Thiên không nói gì, Kế Nghi Xuân liền biết rằng mình nhất định phải báo một tin tức dữ dội mới được.
“Vị đại nhân này, có thể ngài không biết tại sao lần này đại giới lại hao tốn rất nhiều tâm tư để điều động một đội quân tiên phong lớn như thế đến nơi này?”
“Đó là bởi vì, chỉ cần tìm được hậu duệ của Thánh Ma đại đế Lạc Thao Thiên, sau khi có được huyết dịch của nàng ta thì có thể dùng nó để mở ra cánh cửa chiến tranh và phát động một cuộc tiến công quy mô.”
“Nhưng, đây chỉ là bề mặt nổi…”
Kế Nghi Xuân nói đến đây thì tỏ vẻ thần thần bí bí: “Lần này không chỉ có một cánh cửa chiến tranh mà là có ba cánh cổng chiến tranh sẽ được cấu tạo mà thành.”
“Cánh cổng chiến tranh của chiến trường hư không Vẫn Viêm sẽ còn nối liền cùng một chỗ với hậu phương lớn của Võ Linh quân.”
“Bằng cách này, lực lượng lớn của Võ Linh quân chúng ta sẽ liên tục được điều động tới để chiếm giữ hoàn toàn một trăm hai mươi tư thế giới giới vực trong biên cương hư không này.”
“Cho nên, trong khi hiện tại chiến trường hư không Vẫn Viêm đang chiến đấu giằng co thì đó chỉ là vỏ bọc mà thôi, mục đích thực sự của nó chính là để che giấu tiến độ kế hoạch ở bên này.”
Sau khi Kế Nghi Xuân nói hết thảy toàn bộ kế hoạch ra thì liền cúi đầu xuống, khóe miệng hắn nhẹ nhàng nhếch lên.
Còn Chiến Vô Song ở bên cạnh, nội tâm hắn đang tràn đầy sự phẫn nộ đối với Kế Nghi Xuân.
“Kẻ vô sỉ!”
Loại người tham sống sợ chết như vậy lại là phó tướng của bọn họ trên chiến trường, điều này quả thật là một sự sỉ nhục lớn lao đối với hắn.
Kế hoạch trên chiến trường vốn dĩ là tuyệt mật nhưng đối phương vậy mà lại đi tiết lộ tất cả!
Làm chiến hữu với hắn ta quả thật là một sự sỉ nhục rất lớn.
“Ngu xuẩn!” Kế Nghi Xuân liếc thấy Chiến Vô Song ở bên cạnh nhìn chằm chằm hắn với vẻ mặt phẫn nộ, trong lòng hắn lộ vẻ khinh thường.
Chàng trai trẻ ngu ngốc này không hề biết rằng sống sót mới là điều quan trọng nhất hay sao.
Chỉ cần bản thân có thể giữ được tính mạng thì hắn sẽ có thể hư dữ ủy xà.
Với năng lực của hắn nhất định có thể đạt được vị trí cao, đồng thời biết được nhiều tình báo hơn và khống chế được một chút quyền lực tài nguyên.
Nếu hắn nghĩ ra biện pháp để thoát khỏi cảnh nguy khốn thì không những có thể giữ được tính mạng mà còn thể lập được đại công từ một phương diện khác.
Hắn tin rằng thành ý của mình nhất định có thể đả động được cường giải Nhân tộc này.
Từ trước đến nay Nhân tộc đều thích cân nhắc lợi hại và đưa ra quyết định nhằm phù hợp nhất với tối đa hóa lợi ích.
Vì vậy bọn họ sẽ để cho hắn sống sót và giữ hắn ở bên cạnh làm việc thì mới là thu hoạch lớn nhất.
Cho nên, hắn liền lật bài ngửa trước để gia tăng xác suất thành công sống sót của mình lên.
Nhưng phàm là người bình thường thì đều sẽ lựa chọn giữ hắn lại.
“Con người ngươi thật sự là quá đáng sợ rồi!” Giọng nói của Tiêu Thiên đột nhiên vang lên.
Kế Nghi Xuân khẽ giật mình, sau đó hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện Tiêu Thiên đang nhìn mình với một ánh mắt kinh khủng.
Mà đối phương còn nói ra những lời mà dù sống hay chết thì hắn cũng không thể nghĩ thông được.
“Tâm tư ác độc, phẩm chất thấp kém, quả thật là khiến người khác phẫn nộ, khiến ta nhìn liền cảm thấy buồn nôn.”