“Cho dù là trời cao cho ngươi cơ hội thì ta cũng không thể trao cơ hội này cho ngươi được.”
“Không thể giữ ngươi được nữa!”
???
Kế Nghi Xuân ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn Tiêu Thiên với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Tại sao??” Kế Nghi Xuân không khỏi kêu lên, rõ ràng biểu hiện vừa rồi của hắn rất tốt mà, thái độ cũng rất thành khẩn.
Thậm chí hắn cũng không cần đối phương mở miệng thì đã lập tức chủ động quy hàng, đồng thời hắn còn cung cấp tình báo vô cùng quan trọng nữa kia mà.
Hắn tâm tư ác độc, phẩm chất thấp kém chỗ nào chứ?
“Nể tình ngươi vừa rồi cung cấp tình báo quan trọng ta có thể để cho ngươi được chết một cách rõ ràng.” Tiêu Thiên đưa tay chỉ vào Kế Nghi Xuân và nói, “Ngươi và ta mới gặp nhau lần đầu, đúng không?”
“Vậy mà ngươi lại biết rằng bình thường ta thích nhất làm người tốt việc tốt, luôn đối xử tử tế và khoan dung với người khác. ”
“Chứng tỏ ngươi sớm đã điều tra cẩn thận tỉ mỉ về ta, vậy mà ngươi lại giả vờ không biết ta, lại còn hết lời nịnh nọt ta.”
“Ta chỉ e rằng ngươi đang có một âm mưu thâm độc nào đó đang được lên kế hoạch bí mật.”
“Vừa rồi, khi ngươi cúi đầu thì khóe miệng nhếch lên, lén lút mỉm cười, đồng thời con ngươi mắt đảo ba lần sang trái và hai lần sang phải. Những động tác nhỏ giảo hoạt này chính là bằng chứng.”
Đồng tử của Kế Nghi Xuân co rút, hắn cúi đầu xuống và thầm nghĩ sao Tiêu Thiên có thể nhìn thấy được chứ?
“Đấy, bị ta nói trúng rồi chứ gì?” Tiêu Thiên lắc đầu, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
“Huống hồ, ta còn chưa kịp mở miệng thì ngươi đã nóng lòng muốn kể cho ta nghe từng kế hoạch của các ngươi về chiến trường hư không Vẫn Viêm.”
“Thân là con rể còn chưa qua cửa của Thánh Ma đại đế Lạc Thao Thiên, nếu ta đã biết chuyện này rồi thì chẳng lẽ ta lại có thể ngồi yên thờ ơ mà không đi xem xét ư?”
“Ta biết kẻ địch của nhạc phụ đại nhân đang âm mưu những kế hoạch khủng khiếp này, tất nhiên với tư cách là con rể thì ít nhiều gì ta cũng phải bày tỏ một chút.”
“Những hành động tưởng chừng như đang lấy lòng ta của ngươi thật ra lại đang buộc ta phải vất vả nỗ lực vượt qua không gian đi đến nơi chiến trường loạn lạc và giết các ngươi một cách không tình nguyện.”
“Hơn nữa, nếu hôm nay ta tha mạng cho ngươi vì loại hành vi bán chủ cầu vinh, gió chiều nào theo chiều nấy này thì lỡ như một ngày nào đó ngươi bán đứng ta thì sao?”
“Không được, không được, chuyện này càng nói càng kinh khủng.” Tiêu Thiên nói đến đây thì đột nhiên vươn tay ra, tóm lấy cổ họng đối phương rồi đè hắn xuống boong tàu.
Lực đạo kinh hoàng bộc phát ngay lập tức khiến cho Kế Nghi Xuân nằm bẹp trên boong tàu, căn bản không thể phản kháng.
“Đúng rồi, có phải sau khi giết chết hắn rồi thì Huyết chú thuật ký ức của Long Khâu Bạch Thanh liền có thể giải trừ phải không?” Tiêu Thiên bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn về phía Long Khâu Đạo.
Long Khâu Đạo đi tới bên cạnh Tiêu Thiên, nhìn Kế Nghi Xuân đang nằm bẹp trên mặt đất với vẻ mặt thương hại và trả lời câu hỏi của Tiêu Thiên: “Tiêu đại nhân, nếu hắn chết rồi thì huyết chú thuật tự nhiên sẽ được hóa giải.”
Sắc mặt của Kế Nghi Xuân bắt đầu chuyển sang màu tím khi bị bóp cổ, hắn đập đập vào tay của Tiêu Thiên như muốn nói điều gì đó.
Tiêu Thiên thở dài một hơi: “Vậy thì tốt, sau khi trí nhớ của Long Khâu Bạch Thanh khôi phục thì khoản tiền bồi thường cho việc phá hủy thuyền chiến hạm hình con thoi mà lúc trước ta thu được sẽ có thể về đúng chỗ rồi.”
Kế Nghi Xuân đang nằm trên boong tàu, khi nghe thấy những gì mà Tiêu Thiên nói thì trợn tròn mắt với vẻ khó tin.
Không ngờ rằng, việc giết hắn và khôi phục ký ức cho Long Khâu Bạch Thanh chỉ là để bồi thường cho một chiếc thuyền đưa đón thôi ư?
Mà chiếc thuyền con thoi này lại còn là thứ mà bọn họ tước đoạt được?
“Vị đại nhân này, ta…ta có thể đưa cho ngài nhiều tiền hơn, một trăm triệu? Một tỷ?”
“Ngài là con rể của Lạc Thao Thiên, vừa hay chỗ ta có rất nhiều tình báo, ta có thể làm được nhiều việc…”
“Cầu xin ngài tha cho ta đi, tha ta một mạng, ta có thể làm được rất nhiều chuyện.”
Kế Nghi Xuân dùng linh hồn của mình liên tục truyền tin đến linh hồn của Tiêu Thiên, cầu xin hắn tha mạng.
Tuy nhiên, hắn nhìn thấy Tiêu Thiên trong ánh mắt của mình lại không hề có chút dao động nào.
Một chút cảm tình đều không có, vô cùng lạnh nhạt.
Kế Nghi Xuân ngừng cầu xin tha mạng, lúc này khóe miệng hắn hơi co quắp.
Con mẹ nó…
Tiêu thật rồi.
Tên Nhân tộc trước mắt hắn hình như đầu óc có vấn đề, hắn căn bản là một kẻ điên từ đầu đến chân.
Trong lòng Kế Nghi Xuân thật sự rất ấm ức, hắn cảm thấy nhục nhã và khó chịu vô cùng.
Có lẽ, những Nhân tộc mà năm xưa bị hắn đùa giỡn đến chết cũng có cảm giác giống như hắn lúc này.
Báo ứng mà…