Nghe thấy lời này của đối phương, Lạc Thao Thiên cười nhạo, nhướng mày nhìn Chiến Bất Khí: “Nếu muốn thì tự mình tới lấy.”
Chiến Bất Khí cũng nhếch miệng cười: “Lạc Thao Thiên, ngươi không hề sợ hãi, đơn giản là do được lực lượng huyết mạch tăng cường. Nhưng e rằng bọn ta sắp phá giải được bí mật này rồi.”
“Đại nhân phía trên đã trả cái giá không nhỏ để đưa một đội ngũ chiến hạm hư không sang bên kia bức tường hư không.”
“Quả nhiên họ bị giới hạn bởi sức mạnh to lớn của bức tường hư không. Có điều, tuy người được phái đi không có thực lực mạnh lắm, nhưng cũng đủ để quét sạch vực Thánh Ma.”
Nói đến đây, Chiến Bất Khí dừng lại một lát, thưởng thức nét mặt trở nên hết sức khó coi của Lạc Thao Thiên: “Theo thông tin tình báo bọn ta thu thập được, có vẻ tộc Thánh Ma các ngươi vẫn chưa dốc hết toàn lực đâu nhỉ?”
Phừng phừng!!
Toàn thân trên dưới của Lạc Thao Thiên bùng cháy tử sắc liệt diễm trong chớp mắt, ma giác đen to lớn mọc ra, trọng giáp đen như ẩn như hiện trên người ông.
Cả căn phòng chấn động kịch liệt, những mảnh vụn rào rào rơi xuống từ trần nhà.
“Suy nghĩ cẩn thận thì quả là đạo lý này, nếu ngươi không vô cùng yêu thương đời sau của mình, há có thể lui về hậu phương bình yên không lo?”
“Đáng tiếc, tình hình con cháu của ngươi đang hết sức nguy hiểm.”
“Nói không chừng đã bị bắt lên chiến hạm hư không của quân tiên phong và bị rút hết máu trên người để tạo nên cánh cửa chiến tranh rồi đấy.”
Cơ thể Chiến Bất Khí bừng bừng huyết khí, trên trán nổi gân xanh, liên tục khiêu khích Lạc Thao Thiên đang bị trấn áp chặt chẽ trước mặt mình.
“Nếu Tiểu Ái có chuyện gì, ta thề nhất định diệt sạch Mãn tộc bọn bây!!” Toàn thân Lạc Thao Thiên không ngừng bộc phát lửa Thánh Ma, giãy giụa đứng dậy.
Tiếc rằng huyết sắc liệt diễm do Chiến Bất Khí đốt lên vẫn còn quanh quẩn trên xiềng xích trận pháp đang trói buộc ông.
Phối hợp với bảy tầng trận pháp, Lạc Thao Thiên không ở trong trạng thái đỉnh cao, vốn không thể nào tránh thoát.
Tử sắc liệt diễm tán đi, ma giác biến mất, Lạc Thao Thiên bất lực ngồi bệt xuống đất lần nữa.
“Lạc Thao Thiên, nếu ngươi chủ động giao lực lượng huyết mạch ra, ta cam đoan sẽ hủy bỏ hành động ở vực Thánh Ma.”
“Đồng thời, ta sẽ dùng tiếng địa phương để giải thích tình huống rõ ràng, ghi nhớ đại công của ngươi.”
“Toàn tộc ngươi, từ trên xuống dưới đều gia nhập Võ Linh quân bọn ta, người chắc chắn có thể nắm vị trí đại tướng trong lòng bàn tay.”
Nhưng đáp lại Chiến Bất Khí chỉ có tiếng cười của Lạc Thao Thiên.
“Ha ha ha ha, Chiến Bất Khí...” Lạc Thao Thiên ngã quỳ trên mặt đất, không nhịn được lắc đầu: “Đừng mơ tưởng hão huyền, Ma tộc bọn ta chỉ có chiến tử, tuyệt đối sẽ không quỳ rạp vì tham sống sợ chết.”
Vừa nói, Lạc Thao Thiên vừa giãy giụa đứng lên từ dưới đất, cứng rắn chống chọi áp lực đến từ trận pháp: “Theo lời ngươi nói, rất có thể Tiểu Ái sẽ không may gặp phải bất trắc, nhưng ta tin”
“Thân là con gái của bản đế, con bé sẽ không khuất phục!!”
Các sợi cơ trên mặt Chiến Bất Khí khẽ run lên, hắn bực dọc nhắm mắt lại.
Tên khốn kiếp trước mặt này thật sự là tảng đá trong hầm cầu mà, vừa thúi vừa cứng.
Đùng đùng!
Lại một loạt tiếng động ầm ầm khác chợt vang lên.
“Lạc Thao Thiên, ngươi quả thực chưa từ bỏ ý định, uổng phí hơi sức...” Nghe được tiếng nổ này, Chiến Bất Khí tức giận mở bừng mắt.
Lại phát hiện Lạc Thao Thiên trước mặt hoàn toàn chả có tí động tĩnh nào.
“Không phải ta!” Lạc Thao Thiên nhún vai, động tĩnh xuất hiện bất thình lình, chính ông cũng cảm thấy kỳ quặc.
Đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến ngoài cửa.
Một hộ vệ của tộc Huyết Văn loạng choạng xông vào. Bởi vì quá rối loạn mà trượt chân vấp ngã trước cửa, sau đó lộn nhào đến ngay trước mặt Chiến Bất Khí.
“Tướng quân, xảy ra chuyện rồi!”
Sắc mặt Chiến Bất Khí khó coi, một tay nhấc tên tộc Huyết Văn này lên, tay kia quăng tới một bạt tai: “Bình tĩnh một chút, hoảng loạn hấp tấp còn làm được tích sự gì?”
“Bình tĩnh lại chưa, đã xảy ra chuyện gì?”
Hộ vệ tộc Huyết Văn này nuốt ngụm nước bọt: “Một nam nhân Nhân tộc đeo mặt nạ kỳ quái đang... đang săn giết chúng ta.”
“Một người đàn ông đội mặt nạ kỳ quái, đang săn giết các ngươi à?” Chiến Bất Khí nghe thấy lời của tên thủ vệ, hắn nhíu mày thật chặt.
Phản ứng đầu tiên của hắn, là không thể nào.
Mặc dù chiến thành tiên phong này là thành trì gần nhất với phòng tuyến của đối phương.
Nhưng hắn đích thân tọa trấn ở nơi này, số lượng lính canh gác rất nhiều, tinh nhuệ của tộc Huyết Văn đều tập trung ở đây.
Nhân tộc, sao có thể giết vào đây được chứ?
Bên cạnh, Lạc Lao Thiên bị trận pháp trấn áp hoàn toàn đang quỳ gục trên mặt đất, cũng bất ngờ ngẩng đầu lên.
Phòng tuyến của chiến trường hư không Vẫn Viêm, có nhân tộc lợi hại như vậy sao?
Hắn cẩn thận nhớ lại, trong đầu thật sự không có một người giống như vậy.