Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 305 - Chương 305. Hắn Đang Săn Giết Chúng Ta

Chương 305. Hắn đang săn giết chúng ta Chương 305. Hắn đang săn giết chúng ta

Phủ tướng quân ở phía sau thành trì vốn là nơi ở của đại tướng quân Võ Linh quân trong chiến trường hư không Vẫn Viêm, giờ đây đã được thủ vệ vây kín ba vòng trong ba vòng ngoài.

Cực kỳ chặt chẽ, canh phòng nghiêm ngặt.

Giữa đại sảnh nằm ở trung tâm phủ đệ là bảy tầng trận pháp khắc sâu.

Toàn bộ xiềng xích ngưng tụ thành bởi trận pháp trói chặt một nam nhân tóc tai bù xù bên trong.

Chẳng những thế, áp lực tràn ngập trong trận pháp càng đè nặng lên cả người nam nhân này.

Nhưng dù vậy, nam nhân đang quỳ trên mặt đất vẫn có thể khẽ cử động thân thể.

Toàn bộ phủ đệ lay động kịch liệt, bảy tầng trận pháp không ngừng rung chuyển.

Lúc này, một tên tộc Huyết Văn mặc trọng giáp, cầm đại đao trong tay bước tới, đột nhiên đập chuôi đao xuống đất.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm mặt đất vang lên, lực lượng của toàn bộ trận pháp đột nhiên bộc phát, lần nữa áp chế nam nhân đang bạo động trước mặt.

“Đúng là một nam nhân đáng sợ, ta chỉ ra ngoài trong chốc lát mà trận pháp này đã gần như không áp chế nổi ngươi.”

“Xem ra, quả thực không còn biện pháp nào khác ngoài nhìn chằm chằm ngươi một tấc không rời.”

Cường giả tộc Huyết Văn này nhìn lom lom nam nhân bị trấn áp trên mặt đất trước mặt.

“Thánh Ma đại đế, Lạc Thao Thiên!

???

Tên cường giả đại tướng thuộc tộc Huyết Văn này cất bước vào phòng.

Thoáng chốc, khí huyết hung ác tày trời khắp người hắn phối hợp chặt chẽ với trận pháp bốn phía.

Lúc bấy giờ, trận pháp không ngừng rung chuyển ban đầu được tăng cường mạnh mẽ và chậm rãi ổn định trở lại.

“Trước đây ngươi luôn không ai sánh bằng, hiện giờ ngươi lại chật vật như vậy, thật sự quá đáng thương.” Đại tướng tộc Huyết Văn buông tay, cán dài của đại đao cố định trên mặt đất, lấp lóe dao động.

Còn hắn thì đi tới trước mặt Lạc Thao Thiên, cúi đầu quan sát đối phương.

Lạc Thao Thiên ngẩng đầu lên, con ngươi màu tím xuyên qua khe hở giữa các lọn tóc nhìn chằm chằm tên cường giả tộc Huyết Văn trước mắt: “Chiến Bất Khí, ngươi có ngon thì thả ta ra rồi đánh một trận, để xem cuối cùng là kẻ nào đáng thương hơn.”

“Vậy đâu có được, nhờ Long Hoàng Nữ Đế quay về cầu viện mà ba đại tướng trên chiến trường hư không Vẫn Viêm bọn ta có cơ hội liên thủ với nhau, vất vả lắm mới bắt được ngươi.” Chiến Bất Khí lắc đầu: “Chơi chiêu khích tướng cũng vô dụng.”

Lạc Thao Thiên phun ngụm nước bọt xuống đất, ngẩng mặt lên, lắc đầu nhìn Chiến Bất Khí xuyên qua mái tóc dài rối bù: “Nhát như thỏ đế!”

Chiến Bất Khí lắc đầu: “Không phải nhát gan mà rõ ràng thực lực của ngươi càng ngày càng mạnh trong khoảng thời gian bị trận pháp giam giữ này.”

“Từ một trận pháp ban đầu, cho tới bảy tầng trận pháp cực hạn lúc này. Thậm chí hiện tại ta còn phải đích thân trấn áp ngươi.”

“Đúng thật là quá thần kỳ, Lạc Thao Thiên.”

Chiến Bất Khí càng nói, ánh sáng trong mắt hắn càng lóe sáng.

“Có điều, ngươi càng ngày càng mạnh là chuyện tốt. Suy cho cùng, máu của ngươi có thể duy trì cánh cửa chiến tranh của bọn ta càng thêm ổn định.”

“Không ai ngờ huyết mạch của tộc Thánh Ma lại ẩn chứa lực lượng không gian.”

“Thời điểm chém giết với tộc Huyết Văn bọn ta, chính nhờ đặc tính ẩn này mà các ngươi mới có thể phát huy thần kỳ tới vậy.”

“Các ngươi thiêu đốt liệt diễm, diệt trừ linh khí trong cơ thể bọn ta xuyên không gian.”

“Lạc Thao Thiên, máu của ngươi chính là vật ổn định tốt nhất cho cánh cửa chiến tranh.”

Nghe Chiến Bất Khí nói vậy, Lạc Thao Thiên sa sầm mặt.

Đừng nói kẻ địch, chính Lạc Thao Thiên cũng khá mơ hồ.

Thời điểm Long Khâu Bạch Thanh trở về cầu viện và bị phục kích trước đó, mình gấp rút đến chi viện.

Ai mà ngờ đây vốn là một cái bẫy.

Đã có người âm thầm mai phục từ lâu, cố ý thả Long Khâu Bạch Thanh bị thương nặng đi, đồng thời hạ Huyết chú thuật lên người nàng.

Còn mình cũng sớm bị ba đại tướng của phe địch ngấm ngầm mai phục trên chiến trường hư không Vẫn Viêm.

Lạc Thao Thiên lọt vào vòng vây, lấy một địch ba nhưng cuối cùng vẫn rơi vào thế hạ phong, bị đối phương bắt sống và giam giữ tại đây.

Lần này, Lạc Thao Thiên cho rằng có lẽ bản thân đang cực kỳ xúi quẩy.

Ai ngờ tới thực lực của ông bỗng dưng điên cuồng tăng vọt trước đó không lâu đâu.

Thực lực tăng cường là chuyện tốt nhưng sự gia tăng quá nhanh này cũng chính là vấn đề gây nên phiền não cho Lạc Thao Thiên.

Động tĩnh tăng cường quá lớn làm cho kẻ địch phát hiện ngay, kế đó chúng lập tức gia cố tầng tầng lớp lớp trận pháp, không ngừng đè ép lên người ông.

Đại tướng Chiến Bất Khí của tộc Huyết Văn còn đích thân đến trấn áp mình.

“Rốt cuộc phía vực Thánh Ma đã xảy ra chuyện gì.” Lạc Thao Thiên không hiểu ra sao, thực lực của ông vốn cùng một nhịp thở với bên kia mà.

Không có đạo lý.

“Lạc Thao Thiên, ta khuyên ngươi tốt hơn vẫn nên chủ động giao ra lực lượng huyết mạch đi, đừng sống chết giữ chặt thế nữa.” Chiến Bất Khí khoanh tay nhìn nam nhân trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment