“Nhưng lỡ như có chuyện gì, cứ việc đổ lên người ta Tiêu Thiên Thiên Tôn Diêm La Chí Thiện, biết chưa hả?”
Lạc Thao Thiên nghe thấy lời nói chân tình thực lòng của Tiêu Thiên, kìm lòng không đậu, ôm chặt lấy hắn.
“Từ trước đến nay ta thích kết giao với anh hào các lộ, Tiêu huynh, chi bằng lúc này ta và ngươi kết làm huynh đệ khác phái, được không?”
“Kết làm huynh đệ?” Tiêu Thiên nghe nói như thế bèn nhìn nam nhân tóc tai bù xù trước mặt.
Từ cách ăn mặc này, quả thật là một nhân vật hào khí không câu nệ tiểu tiết.
Kết bái hả?
Khóe miệng Tiêu Thiên bỗng nhiên cong lên, có huynh đệ thì tên tuổi mới vang dội chứ.
Tuyệt đối trở mình, mạnh mẽ nghịch chuyển.
Nhưng vào lúc này!
Tiêu Thiên nắm lấy tay đối phương: “Trông dáng vẻ của ngươi, tựa hồ lớn tuổi hơn ta một chút, người lớn hơn thì làm anh, ca ca!”
“Đệ đệ!” Lạc Thao Thiên cũng nở nụ cười, cầm lấy tay Tiêu Thiên.
Hôm nay, đúng thật là đúng thời điểm, vận may tới liên tục.
“Hửm?” Lúc này, Tiêu Thiên bỗng nhiên hửm nhẹ một tiếng đầy nghi ngờ, lấy ra ngọc truyền tin, sau khi cảm ứng nội dung trong đó, sắc mặt hơi thay đổi: “Không ổn, chỉ sợ không kịp thời gian rồi.”
“Ca ca, tình huống của đệ đặc biệt, trong nhà có vợ thân thể không khỏe, đệ phải trở về trước khi mặt trời mọc.”
“Chúng ta tạm biệt ở đây, về sau có duyên sẽ gặp lại.”
Sau khi nói xong, Tiêu Thiên cũng mặc kệ Lạc Thao Thiên, vội vàng xoay người nhảy lên không.
Rất nhanh, đã biến mất ở trước mặt đối phương, không thấy tung tích.
Chỉ có một mình Lạc Thao Thiên đứng tại chỗ, nhìn phương hướng Tiêu Thiên rời khỏi, sắc mặt bất đắc dĩ: “Thực lực của đệ đệ tốt thật mạnh, tính tình cũng nóng nảy, ta còn chưa tự giới thiệu nữa mà.”
“Nhưng mà, mạnh như vậy vẫn lo cho gia đình, em dâu thật may mắn.”
“Cũng không biết rốt cuộc Tiêu lão đệ có lai lịch gì, vậy mà có thể qua lại tự nhiên ở chiến trường hư không Vẫn Viêm, quả nhiên khó lường.”
Lạc Thao Thiên đứng tại chỗ vừa cảm khái, vừa cảm nhận sức mạnh trong cơ thể khôi phục.
“Phừng!”
Liệt diễm màu tím nháy mắt lưu chuyển trên người ông, gột rửa dơ bẩn, mái tóc dài màu tím bị nhuộm thành đen cũng được xõa tung ở phía sau.
Hai cái sừng cực lớn có đường hoa văn thánh ma cũng mọc ra trên đỉnh đầu.
Áo giáp màu đen hiện ra từ trong đan điền, thêm vào trên người.
Vào lúc này Lạc Thao Thiên coi như khôi phục tư thế oai hùng của Thánh Ma đại đế.
“Nhưng thật đáng tiếc.” Lạc Thao Thiên nhìn thi thể Chiến Bất Khí trên mặt đất, lắc đầu, sau khi ông xách hắn lên thì thả người lao qua khu vực phòng tuyến.
Chỉ sợ thời gian này đã khiến thê tử và mấy đứa con lo lắng.
Nói không chừng bọn họ đang lập kế hoạch, nên làm thế nào nghĩ cách cứu viện mình.
Ông nắm chắc thời gian chạy về.
Hơn nữa, chỉ sợ bên phía vực Thánh Ma có nguy hiểm.
Cùng lúc đó.
Tiêu Thiên bay trên không trở về chiến trường tiên phong, sau khi đáp xuống, hắn vội vàng tới đại điện chiến tranh.
Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo đã sớm chờ đợi ở cửa đại điện.
“Thế nào, mọi chuyện ổn thỏa chưa?” Sau khi Tiêu Thiên đáp xuống đất liền hỏi Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo.
Biểu cảm của Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo đều kỳ quái, nhẹ nhàng gật đầu: “Người của tộc Huyết Văn hoàn thành quyên tiền rồi, bọn họ đã chuyển sạch mọi vật tư trong thành trì này.”
Lúc trước, sau khi Tiêu Thiên xử lý ba phó tướng kia, các chiến sĩ tộc Huyết Văn âm thầm trốn phía xa, đã bị dọa mất mật.
Không ít tộc Huyết Văn lại chủ động đi ra đầu hàng, xin Tiêu Thiên có thể cho bọn họ một con đường sống.
Lúc ấy Tiêu Thiên cũng mềm lòng, thở dài.
Chính cái gọi là, trời xanh có đức hiếu sinh, cuối cùng hắn quyết định cho những tộc Huyết Văn này một cơ hội làm người.
Vực Thánh Ma còn có rất nhiều dân chúng, đã trải qua cuộc sống nghèo khổ và khó khăn, một vài vật tư cơ bản không thể bảo đảm.
Cho nên Tiêu Thiên hy vọng những tộc Huyết Văn này có thể cho đi tình yêu của mình, chủ động quyên tiền.
Chỉ cần quyên ra toàn bộ tài nguyên của cả chiến thành tiên phong, để những dân chúng lẻ loi hiu quạnh có thể được cứu trợ.
Vậy thì, Tiêu Thiên bằng lòng thả bọn họ đi.
Lúc ấy những tộc Huyết Văn của chiến thành tiên phong, lập tức bị Tiêu Thiên cảm hóa khóc ngất, nhận thức sâu sắc được sai lầm của mình.
Đều tranh nhau khiêng qua các loại vật tư có trong kho của đại quân doanh trong thành.
Lúc ấy Tiêu Thiên vội vã đi tìm con cá lớn Chiến Bất Khí, hơn nữa thời gian có hạn, không cách nào nhìn chằm chằm.
Chỉ có thể kêu Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo thay thu thập thiện tâm, gom đồ quyên góp.
“Đi, nhanh chóng trở về, bằng không cửa của chiến tranh này sẽ sập đó.” Tiêu Thiên chào hỏi Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo một tiếng, vội vàng nhảy trong điện.
Trong điện, hộ vệ tộc Huyết Văn vốn trấn thủ nơi này, đã ngã xuống đất.
Trên trụ trận pháp ngay trung tâm, cánh cửa chiến tranh đang lơ lửng nhẹ nhàng lắc lư, giống như có thể tan nát bất cứ lúc nào.