Mức độ kiên cố không đủ!
Cho dù là máu phía trên trụ trận pháp, hay là máu bên phía Lạc Nữ Ái, đều quá ít.
Bởi vậy cả cánh cửa chiến tranh chỉ có thể duy trì thời gian lâu như vậy, nếu cánh cửa sụp xuống, Tiêu Thiên phải tự mình vất vả chạy đoạn đường rất xa.
Đây cũng là nguyên nhân vừa nãy sau khi Tiêu Thiên nhận được tin tức của Chung Dương Minh đã vội vàng trở về.
Tiêu Thiên dẫn theo Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo, gấp gáp xuyên qua cánh cửa chiến tranh.
Khi cảnh sắc bốn phía vặn vẹo biến hóa, ngay sau đó, bọn họ đã về tới khoang thuyền của chiến hạm hư không.
Lúc ba người bọn họ vừa mới ra khỏi cánh cửa chiến tranh, cánh cửa phía sau đã nổ tung, tiêu tán trong không khí.
“Nguy hiểm thật, bằng không ma mới biết phải chạy đoạn đường bao xa.” Tiêu Thiên lắc đầu, quay đầu lại nhìn Chung Dương Minh: “Quyên góp thế nào, được bao nhiêu?”
“Nhiều lắm, trong nhất thời không tính nổi.” Chung Dương Minh lắc đầu, nhìn Tiêu Thiên: “Nhưng có thể khẳng định, những tài nguyên mà cả vực Thánh Ma mượn dùng, toàn bộ tăng lên một bậc.”
“Có vẻ mấy tộc Huyết Văn này cũng đã nhận ra sai lầm, có thể nhìn thấy bọn họ chủ động biểu đạt thiện ý, thiện tâm của mình, ta thật sự rất an ủi.” Tiêu Thiên tháo mặt nạ quỷ xuống, đổi hắc bào trên người thành vương bào.
Sau khi thay xong quần áo, Tiêu Thiên bỗng nhiên nghĩ đến một việc, quay đầu nhìn Long Khâu Đạo: “Ngươi có nói với những tộc Huyết Văn đó, sau khi ngươi sửa lại trận pháp, chúng ta đi khỏi thì nó sẽ nổ tung không?”
“....” Biểu cảm Long Khâu Đạo cứng đờ, trừng mắt nhìn: “Ta nói rồi .... mà ta?”
“Chữ mà ta này là ý gì?” Tiêu Thiên hít sâu, nhìn Chung Dương Minh.
Chung Dương Minh hoảng sợ nhìn Long Khâu Đạo: “Sau khi ngươi sửa lại trận pháp, nó sẽ nổ tung?”
“Không phải.... Tiêu đại nhân nói, sau khi ám sát phải.... phải hủy diệt dấu vết hả?” Giọng điệu của Long Khâu Đạo có chút lắp bắp, nhìn về phía Tiêu Thiên.
Mặt Tiêu Thiên không chút thay đổi đứng tại chỗ nửa ngày, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Bọn họ quyên tiền xong, có lẽ sẽ rời khỏi mảnh đất thị phi chiến thành tiên phong này ha?”
“Bọn họ sẽ không phải cảm thấy quyên góp xong thì an toàn nên không đi chứ?”
“Đám tộc Huyết Văn này, không.... Không ngu vậy đâu ha?”
Chung Dương Minh bứt râu dê: “Khẳng định là không ngu.”
Long Khâu Đạo vuốt râu gật đầu: “Chắc đều đi rồi.”
Nói xong, ba người trong khoang thuyền rơi vào trầm mặc, đưa mắt nhìn nhau, xấu hổ cười ha ha.
“Khẳng định không sao, chúng ta nhanh chóng về nhà trước đi, sắp tới giờ ăn sáng rồi.” Tiêu Thiên vung bàn tay to lên, kết thúc việc cười gượng, chuẩn bị điều khiển chiến lợi phẩm của chiến hạm hư không trở về.
....
Chiến trường hư không Vẫn Viêm.
Một đám chiến sĩ tộc Huyết Văn đang tụ tập lại một chỗ trong chiến thành tiên phong.
Mỗi người đều tê liệt ngồi ở đó, điều chỉnh lại cảm xúc sợ hãi trong lòng.
Cường giả Nhân tộc đeo mặt nạ quỷ lúc trước thật đáng sợ.
“Sao ta cảm giác có chút hoảng hốt, hay là chúng ta nên chóng rời khỏi nơi thị phi này đi?”
“Hoảng cái gì, ngươi cũng nhìn thấy quái vật mang mặt nạ quỷ rời khỏi bằng cánh cửa chiến tranh rồi, ngươi còn sợ?”
“Đúng đó, chúng ta nghỉ ngơi tử tế một chút, sau đó sửa sang lại toàn bộ thành trì, nơi này là khu vực thích hợp nhất để dựng cánh cửa chiến tranh.”
“Đợi cho phía trên phái người đến, chúng ta còn có thể lấy được một thành tích tử chiến không lùi, có công trấn thủ.”
Ngay lúc chiến sĩ những tộc Huyết Văn, ngươi một lời ta một câu, lại phát hiện sao bầu trời còn u tối càng ngày càng sáng?
“Kỳ quái, sao trời sáng rồi?”
Đùng ầm!!!
Trên chiến trường hư không Vẫn Viêm, lúc này trận pháp phòng ngự vốn dùng để bảo vệ chiến thành tiên phong bắn ra tia sáng chói mắt.
Nếu có trận pháp sư ở đây thì có thể nhìn ra.
Trận pháp của chiến trường tiên phong sớm không ngừng tích lũy linh khí, chứa đựng bên trong mạch kín linh khí vận chuyển trận pháp.
Linh khí có thể tích góp vốn chưa được sử dụng, cũng không hạn chế.
Chỉ là tích lũy đơn thuần, kết quả cuối cùng tất nhiên là nổ tung.
Sau khi trận pháp đạt đến cực hạn thì tia lửa linh khí chói mắt phóng lên trời cao.
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc truyền đi bốn phía, kinh động đến người bên trong thành trì khác.
Lạc Thao Thiên đang đi đường, đều có thể cảm nhận được lực đẩy truyền đến từ phía sau.
Sau khi ông đáp xuống đất thì quay đầu về phía vị trí vốn thuộc về chiến thành tiên phong, nghẹn họng nhìn trân trối.
Khói đặc che khuất bầu trời, cuồn cuộn lên, tia lửa sáng ngời dù cho có cách xa đến mấy đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Động tĩnh này thực sự quá lớn, chỉ sợ sắp kinh động trú quân thành trì của Võ Linh quân khác.
"Nơi đây quả nhiên không thích hợp ở lâu, Tiêu lão đệ thật sự không lừa ta." Lạc Thao Thiên nghĩ đến đây, cũng không dừng lại lâu, vội vàng lao về phía phòng tuyến.
Khi ông đi đường trở về không bao lâu thì phía xa xa xuất hiện mấy bóng dáng quen thuộc đang tiến gần về phía này.