“Nếu như không tin, các ngươi có thể thử xem.”
Khóe miệng Tử Nhược Yên giật giật: “Nực cười, sao có thể chứ?”
“Không sai, sao có thể lạ như vậy được, chúng ta cũng đã thử rất nhiều lần rồi, không có gì đặc biệt mà.” Lạc Nữ Ái nhéo cằm, nhìn Tử Nhược Yên rồi lẩm bẩm.
Gân xanh nổi lên trên trán Tử Nhược Yên, nàng nhìn Lạc Nữ Ái: “Ngươi có thể kiềm chế một chút trước mặt người khác được không vậy?
“Kiềm chế gì chứ?” Lạc Nữ Ái không hiểu lắm, “Không phải chúng ta đang thảo luận vấn đề à?”
Tử Nhược Yên đen mặt, không còn gì để nói: “Lạc sữa bò, ngươi thật sự...”
Còn Long Khâu Bạch Thanh thì lại suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc: “Không có hiệu quả sao? Không phải chứ, chẳng lẽ do ta đang trong trạng thái trọng thượng, cho nên mới phát huy được hiệu quả như vậy sao?”
Nói đến đây, Long Khâu Bạch Thanh chủ động bước lên phía trước, đứng trước mặt Tiêu Thiên, cẩn thận cảm nhận một lát: “Không đúng, bổn tọa có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ tu luyện đang tăng lên.”
“Chẳng lẽ các ngươi thật sự không phát hiện có gì không giống với lúc trước sao?”
Nói đến đây, Long Khâu Bạch Thanh giơ tay đặt lên người Tiêu Thiên: “Đặc biệt sau khi tiếp xúc thân thể, hiểu quả tăng cường càng rõ ràng hơn.”
Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái nhìn lẫn nhau, sau khi bọn họ suy nghĩ cẩn thận mới phát hiện.
Có vẻ như thật sự giống như Long Khâu Bạch Thanh đã nói, tốc độ tăng thực lực gần đây, hình như thật sự rất nhanh.
Sau khi Tử Nhược Yên tự mình đánh thức huyết mạch Đế Hoàng chính thống của Nhân tộc, tốc độ tu luyện của nàng tăng vọt, còn Lạc Nữ Ái, sau khi nàng ta thức tỉnh huyết mạch Thánh Ma chí tôn, tốc độ tăng thực lực cũng giống như vậy.
Dưới tiền đề như vậy, hai người bọn họ không quá chú ý đến tốc độ tăng thực lực của bản thân.
Giống như lúc trước, bọn họ đều vô thức cho rằng đó là phúc lợi sau khi thức tỉnh.
Nhưng khi nghe Long Khâu Bạch Thanh nói như vậy, hai người suy nghĩ cẩn thận, sau khi so sánh với tốc độ tăng thực lực lúc trước thì ngạc nhiên phát hiện.
Hình như đúng thật là sau khi tiếp xúc với Tiêu Thiên, tốc độ tăng thực lực của bọn họ đã tăng gấp đôi.
Hơn nữa, sau đêm hôm đó...
Hiệu quả càng đáng sợ!
“Chuyện này...” Tử Nhược Yên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên: “Tiêu lang quân, chuyện này chắc không ảnh hưởng gì đến chàng phải không, chàng có cảm thấy có chịu không vậy?”
“Đúng vậy, Tiêu ca ca, chàng có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?” Lạc Nữ Ái cũng vô cùng lo lắng, nàng nhìn Tiêu Thiên.
Phản ứng đầu tiên của hai người bọn họ với chuyện tốc độ tu luyện tăng nhanh khi ở bên cạnh Tiêu Thiên, chính là bọn họ có cướp đi thứ gì đó của đối phương hay không.
Nếu Tiêu Thiên phải trả một cái giá không thể bù đắp lại được cho sự tăng thực lực nhanh như vậy của bọn họ.
Thế thì bọn họ thà không cần sự tăng thực lực như vậy.
“Không có chỗ nào không thoải mái, kể từ lần đầu tiên gặp nàng, ta chỉ càng ngày càng tốt hơn.” Tiêu Thiên nhìn Tử Nhược Yên, hắn dang tay ra, vẻ mặt chân thành.
Đây là lời nói chân thành từ tận đáy lòng của hắn.
Nói đến đây, Tiêu Thiên mỉm cười với Tử Nhược Yên: “Từ khi nàng dùng bùa triệu hoán đưa ta đến hoàng triều Đại Viêm, mỗi giây mỗi phút, ta đều vô cùng thoải mái hạnh phúc.”
“Nếu như nói đến thời điểm khiến ta cảm thấy hạnh phúc nhất đời này, thì chính là lúc ta nằm trong ngự thư phòng nghe tiếng phê duyệt tấu chương của nàng, tắm ánh nắng mặt trời, không hề sầu lo mà ngủ trưa.”
“Dù sao thì ta chưa từng trải qua cảm giác thoải mái như vậy trong quá khứ.”
“Yên tâm đi, thân thể của ta rất tốt, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.”
Lời của Tiêu Thiên vô cùng chân thành, khiến Tử Nhược Yên rất cảm động.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe Tiêu Thiên nói như vậy.
“Cho nên, nếu nhất định phải nói ta đã trả giá gì đó, để các ngươi có thay đổi như vậy.”
“Có lẽ chính là tình yêu đó!”
Lời nói của Tiêu Thiên đánh thẳng vào tâm hồn Tử Nhược Yên.
Nàng đứng tại chỗ im lặng trong chốc lát, cũng mỉm cười và gật đầu với Tiêu Thiên: “Trẫm cũng nghĩ rằng chuyện sử dụng tấm bùa triệu hoán lúc trước, là chuyện không thể đúng hơn.”
Nói xong, Tiêu Thiên và Tử Nhược Yên nhìn nhau cười.
Mọi chuyện không thể diễn tả hết bằng lời.
“Ừm...” Lạc Nữ Ái đứng bên cạnh híp mắt lại, cho dù nàng đã ghen đến nỗi nổi bong bóng, nhưng cũng không bước đến phá hỏng bầu không khí.
Lạc Nữ Ái chỉ im lặng đứng bên cạnh Long Khâu Bạch Thanh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đến trước thì ghê gớm lắm à...”
“Ở một khía cạnh nào đó, việc theo thứ tự trước sau trong loại chuyện này, cũng là hợp tình hợp lý.” Long Khâu Bạch Thanh đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Lạc Nữ Ái, “Đừng để ý nhiều quá.”
Lạc Nữ Ái bĩu môi, quay đầu nhìn chằm chằm Long Khâu Bạch Thanh hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Nếu ngươi cảm thấy thoải mái như vậy khi ở bên cạnh Tiêu ca ca, hay là đi theo chàng ấy luôn đi?”