“Ngươi hẳn nên biết mục đích của chàng khi cứu ngươi là để làm gì, vậy thì tốt nhất là…”
Tử Nhược Yên nhìn Long Khâu Bạch Thanh vừa bận nhai thức ăn đến phồng cả hai má vừa quay đầu lại nhìn nàng, Tử Nhược Yên lập tức im bặt.
Bên cạnh Tử Nhược Yên, Lạc Nữ Ái cũng nhìn sang Long Khâu Bạch Thanh: “Ngươi ở bên đó đánh trận mà không được cho ăn uống sao?
“Đương nhiên là có người phụ trách cơm nước nhưng mùi vị kém xa ở đây.” Long Khâu Bạch Thanh nhai kỹ nhưng lại có thể phát ra âm thanh.
Long Khâu Bạch Thanh quay đầu, liếc thấy bàn ăn sáng thịnh soạn trước mặt: “Chúng ta có thể vừa ăn vừa trò chuyện, không nên lãng phí công sức của Chung thừa tướng.”
Nói xong, Long Khâu Bạch Thanh đưa đôi đũa ra rồi chậm rãi gắp từng viên bánh rán vừng ở trong chiếc đĩa trước mặt cho vào trong bát của mình.
Động tác của nàng có vẻ chậm rãi giống như chỉ cần nàng làm như vậy thì không ai có thể nhìn thấy được.
“Trước hết đừng quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa mà nghiêm túc hơn một chút đi.” Tử Nhược Yên tức giận trừng mắt nhìn Lạc Nữ Ái, sau đó lại nhìn sang Long Khâu Bạch Thanh, “Hai chúng ta nói chuyện đầu tiên trước được không?”
“Ừm, mời hỏi.” Long Khâu Bạch Thanh vừa nuốt đồ ăn vừa gật đầu rồi nhìn sang ra hiệu cho Tử Nhược Yên.
Tử Nhược Yên nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc phụ thân của Lạc Nữ Ái đã có chuyện gì vậy?”
“Hửm?” Lạc Nữ Ái ngạc nhiên nhìn Tử Nhược Yên, nàng không ngờ rằng đối phương lại chủ động hỏi chuyện của mình trước.
Tử Nhược Yên nhìn Lạc Nữ Ái: “Không phải chuyện này đã làm ngươi phiền lòng lâu rồi sao? Bình thường ta hay thấy ngươi ngồi một mình thẫn thờ và không ngừng suy nghĩ ở kia.”
Nghe được lời nói của đối phương, Lạc Nữ Ái có chút cảm động rồi nàng lặng lẽ truyền âm linh hồn: “Nếu đã như vậy thì nể tình ngươi, đêm nay…”
Tử Nhược Yên trừng mắt với Lạc Nữ Ái: “Ngậm miệng!”
Lạc Nữ Ái không nói gì nữa, nàng nháy mắt với Tử Nhược Yên.
“Lạc thúc và Vũ di quả thật thường xuyên nhắc đến nàng ấy.” Long Khâu Bạch Thanh nuốt đồ ăn trong miệng rồi tiếp tục đưa đũa ra, “Cụ thể là ngươi muốn biết những chuyện ở phương diện nào.”
Trong ánh mắt của Lạc Nữ Ái tràn ngập sự tò mò cùng khát vọng: “Tất cả mọi chuyện!”
“Bởi vì ở trong ký ức của ta, lúc đó bọn họ đã chết vì chiến đấu với nhau, thậm chí khi ta leo lên vị trí Ma Đế thì các ca ca tỷ tỷ cũng đều do ta đích thân giết chết…”
“Rốt cuộc là tại vì sao mà bọn họ phải làm như thế?”
Nói đến đây, trong mắt Lạc Nữ Ái tràn đầy hoang mang.
“Đại khái cách đây không lâu, khoảng gần nửa năm trước, Võ Linh quân ở chiến trường hư không Vẫn Viêm bỗng nhiên tăng lên nhiều, số lượng binh lính gấp mấy mấy lần so với trước đây.”
“Đêm trước khi khai chiến, tất cả mọi người đều nghĩ là chắc không sống nổi nữa rồi, ta cùng Lạc thúc và Vũ di hàn huyên không ít tâm sự.”
“Khi đó, Lạc thúc và Vũ di đã nói rằng ngươi là người mà bọn họ lo lắng nhất.”
“Theo như bọn họ nói thì bọn họ có mười chín hậu duệ, duy chỉ có ngươi sau khi sinh ra là có khí tức huyết mạch yếu nhất nhưng ngươi lại là người có tiềm lực cực kỳ mạnh mẽ và lực linh hồn hùng hậu nhất trong số các hậu duệ.”
“Do đó nó dễ khiến cho cảm xúc của ngươi thường xuyên hỗn loạn, đồng thời cực kỳ dễ dàng phát cuồng.”
“Bởi vậy bọn họ vẫn luôn yêu thương ngươi, chỉ sợ thân thể ngươi sẽ sụp đổ sau khi chịu tác động của cảm xúc bạo động.”
“Dù sao thì linh hồn của ngươi quá cường đại nhưng huyết mạch trong thân thể lại quá suy nhược để có thể chịu đựng được linh hồn đó.”
Long Khâu Bạch Thanh nhìn sang Lạc Nữ Ái, thở dài: “Hơn bốn năm trước, Võ Linh quân ở chiến trường hư không Vẫn Viêm đã bắt đầu sục sôi, đồng thời gia tăng binh lính.”
“Bản tôn bị Nữ Đế Vạn Yêu phái đến trấn thủ, đó cũng thuộc về lịch luyện.”
“Nhưng nội bộ liên minh có sóng ngầm sôi sục, trong tay ta lại có quá ít quyền lực có thể điều động nên không còn cách nào khác ta đành phải đến vực Thánh Ma để thỉnh cầu hoàng tộc tộc Thánh Ma xuất thủ.”
“Phụ thân của ngươi, Thánh Ma đại đế Lạc Thao Thiên đã nêu ra điều kiện rằng nếu ta có thể giải quyết tai họa ngầm trên người ngươi thì ông liền đáp ứng hỗ trợ trấn thủ chiến trường hư không Vẫn Viêm.”
“Ta đã đồng ý với ông và truyền thụ phương pháp truyền tiếp qua huyết mạch.”
Vẻ mặt của Lạc Nữ Ái nặng nề, một tay ôm lấy đầu đang cảm thấy đau nhức như búa bổ, một vài ký ức và hình ảnh tuôn ra trong đầu nàng.
“Phương pháp truyền tiếp qua huyết mạch này là bóc tách một phần nội tình huyết mạch của chính mình và truyền nó cho những người thân ruột thịt.”
“Vũ di cũng nhân cơ hội này để sắp xếp một số chuyện.”
“Bọn họ biết rằng việc đi đến chiến trường hư không Vẫn Viêm lần này sẽ lành ít dữ nhiều và tử chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.”