“Chưa biết chừng khi ngươi biết chuyện bọn họ ra chiến trường sẽ khiến cảm xúc nóng nảy của ngươi dễ dàng kích động, đồng thời linh hồn dao động sẽ dẫn đến thân thể sớm sụp đổ.”
“Với lại Lạc thúc và Vũ di càng hi vọng ngươi có thể sống sót mà không có gánh nặng, giữ lấy ngọn lửa hi vọng cuối cùng của tộc Thánh Ma.”
“Vũ di đã đem Linh Huyễn ma tộc tạo thành một huyễn cảnh bao phủ lấy hơn nửa vực Thánh Ma và tiến hành đại luyện binh trước khi đến chiến trường.”
“Cuộc hỗn chiến giả đã bắt đầu, tất cả các Ma tộc có ý chí muốn gia nhập quân đội đều đã trải qua sự sống và cái chết trong huyễn cảnh này, cuối cùng bọn họ đã chọn ra một đại quân Ma tộc tinh nhuệ để gia nhập vào chiến trường.”
“Phụ mẫu và các ca ca tỷ tỷ của ngươi đã hiến nội tình huyết mạch của mình ngưng tụ thành phân thân của chính họ để đóng vai kẻ địch của ngươi và trở thành ‘kẻ phản diện’ trên con đường đăng cơ của ngươi.”
“Mà ngay thời điểm ngươi chém giết phân thân của bọn họ cũng chính là lúc bọn họ lấy nội tình của mình đưa cho ngươi.”
‘Còn cơ duyên mà thiên địa ban tặng vốn dĩ dành cho thập bát hoàng tử, cũng chính là huyết mạch Đế hoàng Nhân tộc chính thống đã hoàn toàn ngưng tụ củng cố vận mệnh đất nước và cố ý để lại cho ngươi thông qua một kế sách.”
“Kế hoạch rất thành công, ngươi đã thức tỉnh huyết mạch Thánh Ma chí tôn, thân thể cường đại nên sẽ không còn phong hiểm thân thể sụp đổ nữa.”
“Và ngươi sẽ không vì biết được chân tướng sự việc mà cảm xúc sụp đổ nên ta cảm thấy nói rõ cho ngươi biết sự thật thì ngươi cũng sẽ không có vấn đề gì.”
Hai lòng bàn tay của Lạc Nữ Ái che đôi mắt, mười ngón tay đan vào lọn tóc màu tím ở giữa, mím đôi môi đỏ và không nói gì.
Khi Long Khâu Bạch Thanh nói ra những chuyện này thì thuật linh huyễn mà mẫu thân nàng để lại trên người nàng đã hoàn toàn tiêu tán.
Hiển nhiên là Vũ Tâm Nhứ cũng biết chuyện này không thể giấu giếm mãi được.
Theo suy nghĩ ban đầu của bà, ít nhất hãy đợi cho đến khi Lạc Nữ Ái lớn thêm một chút, nếu nàng lớn hơn một chút nữa thì có lẽ sẽ ổn thôi…
Tiêu Thiên đang ngồi bên cạnh Lạc Nữ Ái liền đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Tử Nhược Yên cũng vỗ nhẹ vào lưng của Lạc Nữ Ái.
“Nương thật là…quá tàn nhẫn.” Lạc Nữ Ái buông tay xuống, hai mắt đỏ hoe nhìn Tiêu Thiên và Tử Nhược Yên, “Sống trong ký ức bị bà xáo trộn khiến cuộc đời của ta thảm biết bao nhiêu.”
Lạc Nữ Ái nhìn sang Tiêu Thiên: “Ký ức thực sự rất hạnh phúc nhưng trước đó nó quả thật khiến ta thật thống khổ, bây giờ nó lại làm cho đầu ta có thể nổ tung bất cứ lúc nào.”
Lạc Nữ Ái nhìn sang Tử Nhược Yên: “Có phải vì nguyên nhân này nên ta mới bị ngươi nói là đầu óc không được tốt không?”
“Về phương diện này, trẫm vẫn giữ nguyên quan điểm ban đầu của mình, chất dinh dưỡng nuôi sai chỗ rồi.” Tử Nhược Yên lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Phì!” Lạc Nữ Ái bị Tử Nhược Yên chọc cười, tiếp đó nàng cúi đầu nhìn xuống hai tay mình, “Cha mẹ và các ca ca tỷ tỷ của ta đã phải trả giá quá nhiều rồi, ngươi nói xem bọn họ có phải đầu óc cũng không tốt không, sao họ ngốc nghếch vậy chứ.”
“Bọn họ không phải ngốc nghếch mà là bọn họ rất yêu thương ngươi.” Tiêu Thiên đưa tay ta nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Lạc Nữ Ái, hắn cười có chút ghen tị, “Ngươi hãy trân trọng tình cảm này vì dù sao ngươi cũng được người nhà của mình yêu thương.”
Suy cho cùng, đối với Tiêu Thiên thì những thứ như gia đình từ xưa đã là…
Bộp!
Tiêu Thiên chợt giật mình bởi vì có một đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm đột nhiên ôm lấy cổ hắn từ phía sau.
Cái đầu nhỏ của Tiêu Ngư Nhi từ bên cạnh sáp lại gần hắn: “Cha ơi, tiểu Ngư nhi cũng rất yêu cha!”
“He he, Tiêu ca ca cũng là người nhà của bản Đế!” Lạc Nữ Ái cũng học theo Tiêu Như Nhi mà ôm chặt lấy Tiêu Thiên.
“Khụ khụ!” Tử Nhược Yên họ khan hai tiếng, sau đó nàng ngẩng đầu lên và cũng mỉm cười nhìn Tiêu Thiên.
Vẻ mặt của Tiêu Thiên khựng lại một lúc, sau đó hắn cũng cười toe toét.
Ở bên cạnh, Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo nhìn nhau rồi nhìn sang bên nhóm Tiêu Thiên với vẻ mặt trìu mến.
Long Khâu Bạch Thanh thì đang nỗ lực yên lặng ăn đồ ăn.
???
Đột nhiên Lạc Nữ Ái lại sực nhớ ra một vấn đề, nàng vội vàng quay sang Long Khâu Bạch Thanh: “Trận chiến mà vừa rồi ngươi kể có kết quả như thế nào?”
“Đối phương bỗng nhiên tăng thêm viện quân, cuối cùng…”
Long Khâu Bạch Thanh ngừng ăn một lát, cuối cùng sắc mặt nàng lại thay đổi trông vô cùng cổ quái: “Vận khí của chúng ta cực kỳ tốt.”
“Bởi vì giữa chừng có một cường giả kỳ lạ giao thủ với người nào đó, dẫn đến đại nguy cơ kia được hóa giải.” Khi Long Khâu Bạch Thanh nói lời này thì vẻ mặt của nàng trông rất cổ quái, “Nếu không phải như vậy thì chỉ e là chúng ta đã không có cơ hội gặp mặt nhau rồi.”