Mà bên này, Long Khâu Bạch Thanh đột nhiên nói rõ.
"Vậy mà lại có chuyện này, xem ra phải đến Lưu gia đòi lời giải thích, nhưng đáng tiếc Lưu tuần sát sứ đã dâng tính mạng của mình ở chiến trường hư không Vẫn Viêm." Trong tiếng nói nhẹ nhàng của Nữ Đế Vạn Yêu mang theo chút thương xót.
Bên cạnh, Tử Nhược Yên liếc nhìn Lạc Nữ Ái: "Cha ngươi cũng không kém."
Lạc Nữ Ái nhếch lông mày: "Đương nhiên!"
"Chỉ là, lần này đưa tin, nội dung chủ yếu muốn nói rõ là..." Bên này, Long Khâu Bạch Thanh nói rõ tình hình với đối phương.
Trong đó, quan hệ lợi hại tình hình chiến trường hư không Vẫn Viêm được Long Khâu Bạch Thanh trình bày rõ ràng.
"Cưỡng ép xuyên qua màn chắn hư không phải hao phí cái giá rất lớn, vậy mà đối phương lại có thể trả giá."
"Cộng thêm mức độ hiểu rõ tình báo của đối phương, nói rõ bọn họ hiểu biết phía bên chúng ta rất sâu, khiến sự việc ngày càng nghiêm trọng."
Giọng nói của Nữ Đế Vạn Yêu như như gió xuân, vẫn không thay đổi, nhưng lại có thêm phần nghiêm túc: "Biết rồi, bên này sẽ lập tức bắt tay điều động viện quân đến vực Thánh Ma tập hợp với ngươi, đi chi viện cho chiến trường hư không Vẫn Viêm."
"Chỉ là, Tiểu Bạch Thanh, có thể viện quân sẽ không chịu quản giáo, điểm này phải rõ ràng."
Long Khâu Bạch Thanh gật đầu: "Yên tâm, hơn nữa bên này cũng không phải là một thân một mình, Tử tỷ tỷ và Lạc tỷ tỷ là người rất tốt, có bọn họ giúp đỡ, có thể thành sự."
"Hả?" Nữ Đế Vạn Yêu ở nền móng đối diện “chậc” nhẹ một tiếng: "Tiểu Bạch Thanh, khó trách trước đây đều gọi ta là Tô tỷ tỷ, hiện tại lại gọi ta là Tô minh chủ."
"Thì ra ngươi đã có..."
Răng rắc!
Long Khâu Bạch Thanh trực tiếp cầm ngọc bài truyền tin cắt đứt tin tức liên lạc, xoay người nhìn Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái: "Tiếp theo, chúng ta chỉ cần đợi viện quân, sau đó khởi hành đến chiến trường hư không Vẫn Viêm là được."
"Trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng phải nâng cao cảnh giác, dù sao thì không ai biết kế hoạch của bọn họ là gì, đường rút là gì."
"Nói không chừng, đối phương còn có nhân thủ ở trong âm thầm, sẽ nhân lúc xuất kích."
Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Đặc biệt là Lạc Nữ Ái, có chút không chờ đợi được, muốn đến chiến trường hư không Vẫn Viêm.
"Ta thực sự mong chờ cảnh tượng lúc đến chiến trường hư không Vẫn Viêm, nhìn thấy cha nương còn có ca ca tỷ tỷ bọn họ." Lạc Nữ Ái nhìn Tử Nhược Yên, ánh mắt lóe ra ánh sáng kích động.
Tử Nhược Yên gật đầu: "Có thể hiểu được lòng của ngươi..."
"Đến lúc đó, bổn đế muốn đích thân đánh cho mỗi người bọn họ một trận!"
"Dám lừa gạt ta, đáng giận!"
Tử Nhược Yên nghe thấy lời này thì nuốt lại chữ cuối cùng xuống bụng.
Xin lỗi, nàng không thể hiểu tâm trạng này của Lạc Nữ Ái!
...
Trong hư không tối tăm, một chiến hạm xuyên thẳng qua, bay nhanh ở bên trong.
Bên trong chiến hạm có Tử Đế Tôn và Tuyết Như Yên.
Ngoại trừ hai người họ, còn có một cặp phu thê hơi giống Tuyết Như Yên ngồi ở nơi đó.
Chiếc chiến hạm hư không Tử Đế Tôn đang đi rõ ràng nhỏ hơn chiếc Tiêu Thiên tịch thu được, phẩm giai cũng kém hơn hẳn.
Dù vậy thì giá trị một chiếc chiến hạm hư không thế này cũng không nhỏ chút nào.
Đương nhiên, người sở hữu chiếc chiến hạm này chính là nhạc phụ đại nhân của Tử Đế Tôn, cũng chính là Tuyết Phú Quý.
Tuyết Phú Quý, người cũng như tên, tài phú khiếp người.
Trong số con cháu Tuyết gia, có lẽ thiên phú tu luyện của lão chẳng có thứ hạng gì, miễn cưỡng tính vào hàng ngũ trung bình trong số đó.
Nhưng tài phú của lão chính là đỉnh chóp.
Khắp cả ba trăm bảy mươi tư thế giới giới vực của Hoàn Sơn giới, ai chẳng nghe đại danh thần tài Tuyết Phú Quý?
Cho nên, phú thương khác mua thuyền hư không để di chuyển thì vị thần tài này di chuyển bằng chiến hạm.
Không so được!
"Được rồi, đừng có mặt nhăn mày nhó. Ở lại cái nhà kia có gì tốt đâu, lại còn than ngắn thở dài." Bên cạnh đó, thê tử Tuyết Phú Quý, cũng là nhạc mẫu Liễu Quế Hương của Tử Đế Tôn tức giận nói.
"Lão nương chướng mắt lão gia tử nhà chàng lâu rồi."
Tử Đế Tôn ngồi đối diện, gật đầu phụ họa bà: "Nhạc mẫu đại nhân nói không sai. Con cảm thấy chúng ta thoát ly bể khổ rồi, nên vui sướng mới đúng."
Lại nói, Tử Đế Tôn tôn trọng nhạc mẫu của mình mười phần.
Đặc biệt là sau khi biết quá khứ hai người từng trải qua thì tôn trọng càng sâu.
Tuy nhạc mẫu Liễu Quế Hương xuất thân thấp hèn nhưng thiên phú tu luyện không tầm thường.
Lúc Tuyết Phú Quý còn trẻ đã thuê bà làm hộ vệ.
Khi đó, Tuyết Phú Quý cũng không được gia tộc coi trọng, đạt được trợ giúp hữu hạn, coi như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Khi đó Liễu Quế Hương làm cận vệ, thỉnh thoảng còn chăm sóc cho sinh hoạt thường ngày của lão, dần dà nảy sinh tình cảm.
Mà sau khi nhạc phụ đại nhân làm ăn dần có khởi sắc, bắt đầu rước lấy ác ý.
Nhưng trên thương trường, đối thủ cạnh tranh bị Tuyết Phú Quý giết cho không còn mảnh giáp.