Không thể tiến hành ngoài sáng thì âm thầm ủ mưu trong tối, đối phương phục kích Tuyết Phú Quý.
Đêm hôm ấy, Liễu Quế Hương hai tay cầm hai thanh khảm đao lớn, lưng cõng Tuyết Phú Quý, chém từ Đông thành đến Tây thành mới có thể chạy thoát.
Nhưng sau lần đó, Liễu Quế Hương chịu thương quá nặng, tổn thương căn cơ, con đường tu hành chịu ảnh hưởng.
Hoạn nạn gặp chân tình, Tuyết Phú Quý không để ý lời phản đối trong tộc, kiên quyết kết phu thê với Liễu Quế Hương đã đánh mất tương lai.
Nhưng dù Liễu Quế Hương không được người của Tuyết gia coi trọng, đôi phu thê này lại nắm tay nhau cùng tiến tới, sáng tạo ra kỳ tích.
Những kẻ trước kia kêu gào Phú Quý đần, sau đó chỉ dám hô một tiếng Tuyết tài thần.
Thậm chí gia chủ Tuyết gia không quá bận tâm đứa con thứ này cũng dần chú ý tới.
Nhưng người khác chỉ thấy phú quý, hào nhoáng lay động lòng người mà thôi.
Ai thấu được ngọt bùi, cay đắng ẩn sau hết thảy?
Nhưng hai vị lão phu thê biết, bọn họ có lẫn nhau.
Đã đủ rồi.
Chẳng qua, đứng trước thực lực tuyệt đối, tài lực của thần tài Tuyết Phú Quý còn chưa đủ nhìn.
Gia chủ Tuyết gia là một tòa núi lớn đứng lặng tại kia, chạy không thoát, cũng không tránh được.
Nếu không thì đâu đến mức để con gái mình chịu khổ vì bị bức hôn.
Cũng sẽ không khiến con rể và nữ nhi bị bắt, sau đó đau khổ vì chia cách với con cái. Càng sẽ không khiến một nhà bốn miệng bọn họ đều bị đóng dấu, không thể phản kháng.
Tuyết Phú Quý là một người nam nhân khá tròn trịa, trông có vẻ thành thật, ngốc nghếch.
Lão vươn bàn tay múp míp gãi đầu: "Một nhà chúng ta có thể rời đi bình an không tổn hại gì đương nhiên là tốt. Chỉ là sản nghiệp ở Hoàn Sơn giới…"
"Sống không theo tới, chết chẳng theo đi, luyến tiếc cái gì? Không phải chàng đã dời không ít thứ đi lâu rồi à?" Dung nhan Liễu Quế Hương đương nhiên là đẹp tuyệt, cứ như năm tháng không để lại dấu vết gì trên người bà vậy.
Nhưng một người đủ xưng là mỹ nhân như bà lại cắt tóc ngắn gọn gàng, đeo khảm đao bên hông.
Bà kiên định ngồi đó, dùng một tay bắt lấy bả vai trượng phu: "Nếu không phải lúc trước lão nương cứu chàng tổn thương căn cơ thì đã là Đạo cảnh lâu rồi. Nhất định sẽ chém chết đám súc sinh kia."
"Hương Hương, ta chỉ lo mình đi rồi thì mấy hỏa kế theo chúng ta mưu sinh lâu năm sẽ không yên ổn." Tuyết Phú Quý mập mạp hơi hối hận: "Ta đang nghĩ có phải trước khi đi lấy quá nhiều thứ hay không?"
"Đều là của chàng, nhiều hay không cái gì?" Liễu Quế Hương cười mỉa, nhìn mười cái nạp vật giới trên hai tay: "Một đám phế vật ăn không ngồi rồi chờ chết. Giữ lại cho chúng làm gì?"
"Hương Hương, không biết sau này chúng ta còn có thể làm lại từ đầu không?"
Liễu Quế Hương vươn tay xoa đầu Tuyết Phú Quý, an ủi đối phương: "Lão gia, trong lòng ta, chàng vĩnh viễn là giỏi nhất, tốt nhất."
"Chàng phải tin tưởng chính mình. Chàng chắc chắn sẽ làm được. Có ta ở bên chàng cơ mà!"
"Ừ!"
Đối diện.
Tử Đế Tôn trợn tròn mắt, quay đầu nhìn thê tử bên cạnh.
Tuyết Như Yên tùy ý ngồi dựa trên ghế, bắt chéo chân lắc lư: "Cha nương ân ái vô cùng, sau này chàng sẽ quen thôi."
"Rốt cuộc Tuyết gia có thứ gì mà bị nhiều thế lực thần bí vây công đến vậy?" Bên này, Tử Đế Tôn hiếu kỳ không thôi.
Bọn họ vừa ra khỏi bí cảnh đã gặp phải gia chủ Tuyết gia áp bách.
Bọn họ chỉ giận mà không dám phản kháng, bởi vì một nhà bốn người họ đều bị gia chủ Tuyết gia đóng dấu khế ước linh hồn, không thể phản kháng.
Đặc biệt là khi Tử Đế Tôn biết hai nhi tử đã chết, nữ nhi thì thức tỉnh huyết mạch giống với mình, cũng biểu hiện ra ngoài.
Ông lo lắng vô cùng, lại chỉ có thể mặc cho gia chủ Tuyết gia mang về nhà họ Tuyết.
Ngay khi bọn họ trở về Tuyết gia, ở cùng một chỗ với Tuyết Phú Quý và Liễu Quế Hương thì chợt kinh ngạc phát hiện một chuyện.
Vì lý do nào đó, dấu khế ước linh hồn trên người bọn họ đang dần suy yếu.
Theo cảm nhận của Tử Đế Tôn, lực lượng nào đó bọn họ không hiểu thấu đang tràn ngập trên linh hồn bọn họ.
Lực lượng này không phải đang suy yếu dấu khế ước linh hồn, mà là khiến khế ước mất hiệu lực, giúp bọn hắn không chịu người quản thúc.
Chỉ cần khế ước linh hồn mất hiệu lực đến mức đủ cho lực lượng linh hồn bọn họ bộc phát là có thể tránh thoát, không bị Tuyết gia hạn chế.
Bởi vậy, một nhà bốn miệng âm thầm lên kế hoạch thoát đi.
May mà Tuyết Phú Quý không ngốc, biết rõ bao nhiêu mối làm ăn những năm qua sớm hay muộn đều sẽ phải hiến không cho Tuyết gia. Thành ra lão âm thầm tích trữ tài nguyên, tiền bạc, lặng lẽ cất giấu, ẩn náu.
Chờ đến khi một nhà bốn miệng bọn họ chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, đang định chạy trốn lấy một đường sống thì Tuyết gia gặp biến.
Thế lực lạ bất chợt vây công, điên cuồng xuống tay với Tuyết gia, cứ như đang tìm kiếm thứ gì.