Còn có những lời cát tường như cung chúc Tiêu Thiên và Tử Nhược Yên sớm ngày sinh hoàng tử, sống hòa thuận hạnh phúc.
Những lời nói nhảm như vậy, đương nhiên Long Khâu Bạch Thanh sẽ bỏ sang một bên, không lãng phí thời gian và tinh lực của Tử Nhược Yên.
Sự khác biệt giữa Long Khâu Bạch Thanh và Lạc Nữ Ái chính là ở chỗ này.
Nếu như là Lạc Nữ Ái, thì nàng ta sẽ không lấy tấu chương đi giống như Long Khâu Bạch Thanh, mà ngược lại còn cầm tấu chương đến cho Tử Nhược Yên xem.
Bởi vì, nàng ta sẽ cảm thấy lời này nghe rất hay.
Long Khâu Bạch Thanh vẫn nghiêm túc giúp đỡ sàng lọc tấu chương, dùng công việc này để trả chi phí ăn ở của mình tại đây.
Trên thực tế, Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái cho rằng, sau khi Long Khâu Bạch Thanh hồi phục trí nhớ thì nàng cũng không thay đổi quá nhiều.
Ngoại việc ăn nhiều hơn một chút.
“Nữ Đế đại nhân!” Lúc này, nữ thân vệ Lão Nhất ở ngoài cửa đi vào trong, “Viện binh Long Khâu bệ hạ yêu cầu đã đến rồi, bọn họ đã được dẫn vào vực Thánh Ma, đã đến khu vực định sẵn bên ngoài cung Thân Vương.”
Lão Nhất đi vào báo cáo, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ: “Nhưng mà đám viện quân này có gì đó rất lạ.”
“Ừm...” Trong ngự thư phòng, Tiêu Thiên vốn đang thoải mái ngủ trưa bị Lão Nhất đánh thức, hắn vươn người rồi ngồi dậy.
Tiêu Ngư Nhi vốn đang nằm bên cạnh cha, khi Tiêu Thiên đứng dậy thì cô bé lộc cộc lộc cộc lăn xuống dưới, cuối cùng cô bé vẫn ôm đùi cha ngủ tiếp.
“Chẳng lẽ đám viện quân này muốn nhân cơ hội gây chuyện sao?” Tiêu Thiên xoa mắt, hắn nhìn về phía Lão Nhất.
Lão Nhất lắc đầu với Tiêu Thiên: “Thân Vương, không phải như vậy, chỉ là thay vì nói đám người đến đây là viện quân, theo ta thấy thì bọn họ giống một đám dân tị nạn hơn.”
Sau khi nàng dứt lời, lôi đình mơ hồ xuất hiện trên người Long Khâu Bạch Thanh.
Mặc dù vẻ mặt của nàng không thay đổi nhiều, nhưng mà khí tức tỏa ra trên người đã nói cho mọi người biết.
Nàng rất tức giận!
Chuyện này thật sự khiến mọi người thấy ngạc nhiên.
Dù sao thì bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy cảm xúc của Long Khâu Bạch Thanh dao động.
“Xem ra người ở tuyến phòng ngự thứ hai cũng có can đảm làm trái mệnh lệnh do Tô minh chủ đích thân đưa ra.” Long Khâu Bạch Thanh vừa nói vừa đứng lên, sau đó bước ra ngoài.
Nàng phải tận mắt xem thử, đám người được gọi là viện quân này, rốt cuộc là thứ quỷ gì.
Long Khâu Bạch Thanh dẫn đầu đi ra ngoài, Lạc Nữ Ái nhìn Tử Nhược Yên ở bên cạnh: “Làm sao đây?”
“Chúng ta đã bị cuốn vào chuyện này, cùng lên một chiếc thuyền rồi, còn làm sao nữa chứ?” Tử Nhược Yên đứng dậy đi ra ngoài, “Đi xem thử chuyện gì đã, chuyện liên quan đến việc cứu phụ thân của ngươi, vậy mà người còn có tâm tư xem trò vui à.”
Lạc Nữ Ái đi theo sau lưng Tử Nhược Yên, nàng học theo giọng điệu nói chuyện ê a của đối phương, cuối cùng còn chớp mắt với Tiêu Thiên.
Còn Tiêu Thiên đang ngồi trên ghế tựa, một lúc sau mới phản ứng lại, hắn xách Tiêu Ngư Nhi lên rồi đi theo bọn họ.
Có trò vui để xem?
Không xem cũng uổng phí mà!
Thông qua pháp trận truyền tống đã được xây trước đó, một đám người không mất bao nhiêu thời gian đã đến cung Thân Vương.
Mà bên ngoài cung Thân Vương, một khu vực tạm thời được mở rộng ra.
Nơi này được chuẩn bị cho đám viện quân này.
Khi đám người Tiêu Thiên đến đây, vừa nhìn đã thấy những bóng người trong khu đất trống kia.
“Ồ, thú vị đó.” Còn chưa đến gần, Tiêu Nhiên đã có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình trong khu đất trống, không nhịn được mà vui vẻ.
Viện quân?
Rõ ràng là một đám dưa cong táo tàu nứt, đứng rải rác ở đó, bọn họ chỉ mặc các loại áo giáp đơn giản, tay cầm vũ khí, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Thậm chí còn có một số người, chỉ là đứng ở đó mà đã sợ đến mức run cầm cập.
Đám người được gọi là viện quân trước mắt, chủng tộc rất nhiều, vô cùng đa dạng, ít nhất có mười mấy chủng loại.
Tiêu Thiên xem như được mở mang tầm mắt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều chủng tộc khác nhau như vậy.
Ví dụ, trong đó có một nhóm người trông rất thú vị, hoàn toàn chính là nhóm người lùn mập màu xanh lá cây, bọn họ cầm kiếm ngắn và một cái khiên nhỏ.
Có vẻ như hoàn cảnh xa lạ khiến bọn họ sợ hãi, cái bụng tròn nhỏ run rẩy, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Trong đó cũng có Nhân tộc, chỉ là nhóm chiến sĩ Nhân tộc này đều là những người già yếu đau ốm bệnh tật, nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt, giống như thổi một hơi là ngã xuống ngay.
Phía trước những quân tiếp viện trông giống như những người tị nạn này là một nam nhân Nhân tộc đứng chắp tay sau lưng, giống như đang đợi gì đó.
Hắn ta chỉ đứng đó thôi cũng đã nổi bật hơn hẳn.
Bộ giáp tuyệt đẹp trên người hắn ta lấp lánh ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, khiến hắn ta vô cùng quý phái.
Hơn nữa khí tức tỏa ra trên người hắn ta càng bất phàm, ít nhất là Ngộ Đạo cảnh thập lục giai!