“Huống chi, thế gian này bất cứ lúc nào cũng có chủng tộc mới được sinh ra, cũng có chủng tộc cũ diệt vong.”
“Chỉ là người trong miệng con ngang ngược đến như vậy, chủng tộc đó nhất định là một chủng tộc rất mạnh mẽ, phải là một chủng tộc tồn tại trên thế gian rất lâu, nổi tiếng vang dội mới đúng, tại sao...”
Nói đến đây, Tuyết Phú Quý cũng không hiểu.
Theo mô tả của con rể, chủng tộc này mạnh mẽ như vậy, nhưng lại giấu giếm thực lực, không có danh tiếng gì, điều này thật kỳ lạ.
“Nguyên nhân trong đó, bây giờ muốn tìm được chân tướng, chỉ sợ rất khó.” Tử Đế Tôn nhìn xung quanh, vẻ mặt càng thêm khó hiểu.
Theo quan điểm của ông, hình như mấy người Man này đang chạy nạn, đến nơi này thì tạm thời nghỉ ngơi.
Chẳng lẽ, lúc trước đã có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra trong khu vực hư giả do hoàng triều Đại Viêm xây dựng, khiến bọn họ vội vàng chạy nạn đến nơi này?
Dị tộc có sừng vàng thân phận không rõ ràng kia, vì sao lại trở về một lần nữa.
“Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Lúc này, Tuyết Như Yên đi đến bên cạnh trượng phu của mình.
“Đến vực Song Cực xem thử trước, đi gặp hoàng đế của đế quốc Đông Viêm và các chủ của Thiên Cơ các hôm đó.” Tử Đế Tôn nói, đột nhiên ông khẽ cười.
Thấy trượng phụ lúc này vẫn còn tâm trạng cười thành tiếng, Tuyết Như Yên không hiểu: “Có gì buồn cười chứ.”
“Không có, ta chỉ là không biết sau khi đến vực Song Cực gặp đối phương, thì sẽ là cảnh tượng như thế nào.” Tử Đế Tôn tặc lưỡi cười hai tiếng, “Có lẽ bọn hắn không ngờ rằng, sự tồn tại mà bọn hắn tự cho rằng đang nằm trong sự kiểm soát, trên thực tế đã biết âm mưu của bọn hắn từ sớm.”
“Người thật sự bị lợi dụng đùa giỡn, ngược lại là bọn hắn.”
Nghe thấy lời nói của trượng phu, Tuyết Như Yên cũng nhớ lại chuyện lúc trước, hy vọng bọn họ có thể biết được một số tin tức từ bên kia.
Chuyện này không thể chậm trễ, cả nhà bốn người nhanh chóng quay lại chiến hạm hư không, một lần nữa bay về phía vực Song Cực.
Trong vòng mấy ngày, chiến hạm hư không đã đến bên ngoài vực Song Cực.
Bốn người đều đứng trên boong chiến hạm, nhìn về phía vực Song Cực ở đằng trước.
“Chàng xác định không đi nhầm à?” Tuyết Như Yên không dám chắc chắn, nhìn sang trượng phu bên cạnh.
Tử Đế Tôn đối chiếu tinh đồ hư không, ông cũng hơi mơ hồ: “Không sai đâu, chính là chỗ này mà, phía trước chắc hẳn là vực Song Cực.”
Tuyết Phú Quý ở bên cạnh lại lên tiếng, nói ra sự nghi ngờ của mình: “Nhưng mà hiền tế này, ta nhìn thấy nhiều thế giới giới vực như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một nơi giống như bánh rán.”
“Có khi nào cường giả đã bắt cóc cháu gái ngoan lúc trước, lại động thủ với vực Song Cực một lần nữa không?” Liễu Quế Hương nhíu mày, bắt đầu suy đoán.
Đầu tiên là vực Nam Hoang, rồi lại đến vực Song Cực, đều thể hiện ra dáng vẻ bị cắt không gian.
Nếu không phải do cùng một người làm, sao có thể trùng hợp như vậy được.
“Nếu như nhìn kỹ, hình như khu vực bị mất ở trung tâm là lãnh thổ của đế quốc Đông Viêm và Thiên Cơ các.” Tử Đế Tôn đối chiếu thông tin Lạc Thao Thiên đã cung cấp một lần nữa, ông hơi ngạc nhiên.
Tuyết Như Yên càng không thể hiểu được: “Tên cường giả lạ mặt này rảnh rỗi quá mức à, nếu hắn ta thèm muốn thể chất của Yên Nhi thì bắt người đi là được rồi, đem cả hoàng triều Đại Viêm đi theo luôn thì quá khó tin rồi.”
“Còn mang cả đế quốc Đông Viêm và Thiên Cơ các đi theo, vị cường giả này có đam mê quái quỷ gì vậy?”
Tử Đế Tôn cũng bối rối, lúc này ông cũng không biết làm sao: “Bây giờ chỉ có thể đến vực Thánh Ma, tìm Lạc đại ca hỏi thăm tình hình thôi.”
“Ừm!” Tuyết Như Yên gật đầu.
Trong bóng tối, chiến hạm hư không chuyển hướng, bắt đầu bay về phía vực Thánh Ma.
Trên đường đi, tâm trạng của Tử Đế Tôn và Tuyết Như Yên vẫn nặng nề như trước.
Đối với phu thê bọn họ thì không có một tin tức tốt nào.
...
Vực Thánh Ma.
Tử Nhược Yên không hề biết rằng cha nương, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của mình đang đi đến nơi này.
Nàng vẫn đang xử lý chính vụ của hoàng triều Đại Viêm giống như thường ngày.
Thỉnh thoảng nàng cầm bản tấu chương sự vụ của Nguyên Thủy ma quốc không biết ở đâu ra lên, rồi đập vào đầu Lạc Nữ Ái.
“Ngươi nhìn người ta đi, thật đúng là không thể nào nói ngươi được.” Tử Nhược Yên nhìn Lạc Nữ Ái rồi lắc đầu, sau đó nàng lại nhìn Long Khâu Bạch Thanh đang ngồi phía trước, vô cùng vừa mắt.
Lúc này Long Khâu Bạch Thanh cũng đang ngồi phía trước một thư án, một chồng tấu chương giống như núi được đặt trước mặt nàng.
Nàng thân là Nữ Đế Long Hoàng, cũng có khá nhiều kinh nghiệm, hơn nữa còn làm việc bình tĩnh, xử lý mọi chuyện đâu vào đấy.
Cho nên Long Khâu Bạch Thanh ở chỗ này giúp bọn họ sàng lọc một số tấu chương vô dụng, không có ý nghĩa.
Ví dụ, trong một số tấu chương chỉ toàn là những lời nói nhảm.