Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 345 - Chương 345. Đến Cùng Là Ai Vô Sỉ Hả

Chương 345. Đến cùng là ai vô sỉ hả Chương 345. Đến cùng là ai vô sỉ hả

Đồng thời, hắn còn có thể lăn lộn một cách lạ mắt bằng cách bay ngược trên đầu Tiêu Thiên về phía sau rồi nện xuống trung tâm boong thuyền.

“Hay thiệt!” Tiêu Thiên chỉ vào Giả Bôn Thỉ rồi quay sang nói với Long Khâu Đạo bằng vẻ mặt ngạc nhiên, “Vậy mà hắn còn có thể đặt câu hỏi với ta!”

Long Khâu Đạo hết sức dày dạn kinh nghiệm khi đối diện với câu hỏi của Tiêu Thiên.

Ông biết nên ứng đối thế nào.

Ông nhìn Tiêu Thiên, lặng lẽ gật đầu, vô cùng tán thành nói: “Đúng vậy, hắn vậy mà còn có gan hỏi nữa cơ.”

“Xem ra ngươi vốn không nắm rõ hiện giờ bản thân đang nằm trong hoàn cảnh gì.” Tiêu Thiên đi tới trước mặt Giả Bôn Thỉ, cúi đầu quan sát đối phương: “Nói nhanh lên.”

Giả Bôn Thỉ lồm cồm bò dậy từ dưới đất, vẻ mặt khá bất đắc dĩ: “Rốt cuộc ta phải nói gì?”

“Hửm?” Tiêu Thiên nhíu mày, trở tay giáng một bạt tay qua.

Bốp!

Song song với tiếng động vang dội, Giả Bôn Thỉ bị quất hệt như con quay, liên tục xoay vòng tại chỗ hồi lâu rồi mới thất tha thất thểu đặt mông ngồi phịch xuống đất.

“Chấp mê bất ngộ, đến lúc này mà ngươi vẫn không chịu nói, còn ở đây giả vờ vô tội?” Tiêu Thiên chỉ vào Giả Bôn Thỉ, quát lớn: “Cuối cùng ngươi có nói hay không hả?”

Giả Bôn Thỉ ngồi bệt dưới đất, che mặt, thoáng giận dữ hét lên: “Rốt cuộc muốn ta nói cái gì!!”

Tiêu Thiên trừng mắt, chỉ vào Giả Bôn Thỉ: “Ngươi kẻ này đúng là vô sỉ, người bị hại là ta đây còn chưa tức giận, ngươi thế mà dám cáu bẳn?”

Giả Bôn Thỉ trừng mắt lại hắn, không thể tin nổi: “Ngươi...”

Hắn chưa kịp nói hết lời thì một bàn tay phóng đại xuất hiện trước mắt.

Bốp!

Giả Bôn Thỉ bị cái tát này vả cho ngây ngốc, da mặt run lên, trong miệng phát ra âm thanh “lục ục lục ục”.

“Thẳng thắn được khoan hồng, phản kháng bị trị nghiêm, nói càng nhanh giải thoát càng sớm.”

“Đến cùng là nói gì, ngươi nói ta biết coi.”

Bốp!

“Nếu ta biết thì ta còn hỏi ngươi làm cái quái gì nữa?”

“Cuối cùng ngươi muốn biết gì, ngươi nói ta nghe, ngươi nói ta nghe đi!!!”

Bốp!!!

Tiêu Thiên lại quăng tới một bạt tai, nhíu chặt mày nhìn Giả Bôn Thỉ: “Ngươi la lớn vậy làm gì, càng chột dạ âm thanh càng lớn.”

“Xem ra trong lòng ngươi đã nắm chắc rồi, còn không mau nói coi?”

“Đừng nói ta không cho ngươi biết, đối với chuyện này ngươi phải đoán, ngươi phải nghĩ, ngươi suy nghĩ một chút đi chứ.”

“Sao có thể dựa vào ta nói ngươi biết được, ngươi phải chủ động lên, ngươi phải biết kiểm điểm bản thân, có ý thức tự cảnh tỉnh mình một cách sâu sắc.”

Tiêu Thiên nói đến đây lại chỉ vào người điều khiển thuyền bên cạnh: “Nhìn trang phục ngươi có vẻ là người lái thuyền đúng không, tiếp tục lái về hướng sơn vực Huyền Phú đi.”

Sau khi dặn dò xong, Tiêu Thiên lần nữa quay đầu nhìn Giả Bôn Thỉ: “Trước khi đến sơn vực Huyền Phú, ngươi nghĩ không ra, nhìn không thấu, không mở miệng nói được chuyện ta muốn biết, ta vẫn sẽ đánh ngươi.”

Nói xong, Tiêu Thiên giương tay tặng thêm cú vả qua.

Bốp!

“Hu hu hu...” Giả Bôn Thỉ ngồi sụp xuống đất, che lại đầu heo mà kể cả mẹ hắn cũng không nhận ra nổi, uất ức khóc rống: “Ngươi... Ngươi vô sỉ!!”

“Ta có lòng tốt, phí lòng phí sức tiến hành phê bình giáo dục ngươi, ngươi còn nói ta vô sỉ?” Tiêu Thiên thở dài, hơi nghiêng người về phía trước nhìn Giả Bôn Thỉ.

“Nếu ngươi không phục thì cứ tìm người tố cáo ta đi.”

Giả Bôn Thỉ ngồi bên kia nghe hắn nói vậy lập tức sửng sốt, đầu óc như thể bị điện giật.

Chốc lát sau, hắn tức khắc bừng tỉnh.

“Đây là do trưởng lão của liên minh bách tộc và Trương trưởng lão hạ lệnh, lão bất mãn Tô minh chủ nên cố ý gây rối.”

“Kế hoạch là do lão vạch ra, Giả gia bọn ta đều làm việc theo mệnh lệnh của lão hết.”

Giả Bôn Thỉ vội vàng mở miệng khai thẳng kẻ đứng sau lưng Giả gia ra.

Tiêu Thiên vẫn ngồi trước mặt Giả Bôn Thỉ, hai tay đặt trên đầu gối.

Nghe đối phương giải thích xong, Tiêu Thiên lại tát thêm một phát: “Nói sai rồi, nghĩ tiếp đi.”

“Ta... Ta có bản đồ tuyến phòng thủ của sơn vực Huyền Phú, mời ngài xem qua.” Giả Bôn Thỉ suy tư thêm một lát rồi lập tức nghĩ đến điều gì đó, vội vội vàng vàng lấy một vật ra dâng lên hắn bằng hai tay.

Tiêu Thiên nhận lấy, lướt mắt nhìn rồi dùng bản vẽ vố thẳng vào hắn: “Đầu óc ngươi có bệnh hả, ta cần thứ này làm quái gì, tiếp tục nghĩ.”

Giả Bôn Thỉ che mặt gào như quỷ khóc sói tru, dập đầu xin tha: “Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận, xin hãy để tiểu nhân nghĩ lại, để ta suy nghĩ một chút.”

Long Khâu Đạo đứng cạnh đó, chắp hai tay sau lưng, nhìn Giả Bôn Thỉ đầy thương xót.

Cần gì chứ?

Tội gì phải khổ như thế?

Ngay từ đầu ngươi giả bộ ở vực Thánh Ma làm chi?

Giờ thì hay rồi, gây hấn rồi đó thấy chưa?

Một bên khác, hộ vệ và tôi tớ của thuyền Hư Không đều đứng yên chẳng dám mảy may động đậy.

Bọn họ đứng đó im lặng nhìn động tĩnh bên này, trong lòng chấn động như biển cả dậy sóng, không thể thoát khỏi.

Bình Luận (0)
Comment