"Nơi ngủ tương đối yên tĩnh, tương đối thoải mái chút."
"Vậy tất nhiên là có."
Giả Bôn Thỉ nói xong, vội vàng lệnh cho người điều khiển thuyền thay đổi truyền đạo, lái về phía sơn vực Huyền Phú.
Toàn bộ thuyền Hư Không trực tiếp đi qua bên trên thành trì.
Hành động này để phu nhân được giải cứu, nhỏ giọng lẩm bẩm với trượng phu: "Thuyền... thuyền Hư Không này trực tiếp lướt qua trên không của thành trì, không có vấn đề gì chứ?"
"Suỵt, đừng nhiều lời." Nam nhân vội vàng xua tay, ý bảo thê tử ngậm miệng lại.
Đùa à, nam nhân cúi đầu khom lưng đó là thống lĩnh thủ quan bị thiếu gia Giả gia đánh đều không dám lên tiếng.
Nhân vật như vậy điều khiển thuyền Hư Không vượt qua phía trên thành trì thì có thể có vấn đề gì?
Chỉ là điều khiến hắn tò mò, nam nhân trẻ tuổi đó rốt cuộc có lai lịch gì lại có thể khiến thiếu gia Cổ gia khúm núm, lấy lòng bằng mọi cách như thế?
"Hả?" Trên thuyền Hư Không, bỗng nhiên Tiêu Thiên “chậc” nhẹ một tiếng, nhìn về phía một nữ tử ở trên đường.
Nữ tử đó mặc trường bào màu xanh, buộc tóc đuôi ngựa, trong lúc đi bộ mang theo uy phong lẫm liệt.
Nhưng chỉ nhìn liếc qua, lại khiến Tiêu Thiên có chút hoảng hốt.
"Tiêu đại nhân, sao vậy?" Nghe thấy động tĩnh của Tiêu Thiên, Long Khâu Đạo nhìn qua đó.
Tiêu Thiên cau mày, nhìn sang Long Khâu Đạo: "Không có gì, chỉ là vừa rồi nhìn thấy một nữ nhân hơi giống với vợ cả."
"Vợ cả?" Long Khâu Đạo nghi ngờ, sau đó mới phản ứng lại, Tiêu Thiên đang nói đến Tử Nhược Yên: "Là Tử bệ hạ?"
"Ừm."
"Cũng là lần đầu tiên nghe thấy Tiêu đại nhân xưng hô Tử bệ hạ như vậy, người trước người sau, xưng hô khác nhau là tại sao?"
Tiêu Thiên nhìn Long Khâu Đạo, một lúc sau mới hỏi: "Ngươi từng có thê tử không?"
"Không có!" Long Khâu Đạo lắc đầu.
"Khó trách không hiểu được." Tiêu Thiên bĩu môi: "Nữ nhân ấy mà, còn là nữ hoàng đế, bản thân nàng hơi kiêu ngạo, rụt rè."
"Trực tiếp gọi người ta là vợ thì sẽ xấu hổ."
"Nhưng kêu người ta là bệ hạ, trái lại hơi có tính khí, cảm giác rất khác biệt."
Tiêu Thiên nói đến đây, nhìn ánh mắt Long Khâu Đạo vẫn còn chút mê hoặc, thở dài.
"Quả thực là phí lời." Nói xong, Tiêu Thiên nhìn Long Khâu Đạo một lúc lâu, hừ lạnh, nhún vai.
“Đồ độc thân!”
Khóe môi Long Khâu Đạo giật giật, nhìn Tiêu Thiên cả nửa buổi trời mà đến cùng vẫn không nói gì.
Nói thế nào kia chứ?
Theo ý nghĩa nào đó thì Tiêu Thiên nói có sai đâu.
Không tài nào phản bác nổi.
Bọn họ bay ngang hư không bên trên thành Huyền Phú Sơn, chẳng mấy chốc đã tới gần Huyền Phú Sơn.
Hoa viên thuộc về Giả gia trên Huyền Phú Sơn là cấm địa, cấm người thường.
Khi thuyền hư không tới gần là có thể thấy rõ phong cảnh tươi đẹp trên dãy Huyền Phú Sơn. Mấy chỗ non nước hữu tình còn dựng cả phủ đệ.
Mỗi phủ đệ trên Huyền Phú Sơn có một phong cách riêng.
Mà phủ đệ Giả Bôn Thỉ dẫn Tiêu Thiên đến thì nằm trên đỉnh Huyền Phú Sơn.
Tòa phủ đệ này không tính là xa hoa, lại khá nhã nhặn, có thể nhìn bao quát cảnh vật phía xa, thấy biển mây lững lờ, đẹp không sao tả xiết.
"Vị trí này không tồi chút nào, có thể thấy trọn phong cảnh đẹp nhất của sơn vực Huyền Phú. Cắt đi thì cũng tiếc nhỉ." Tiêu Thiên đứng tại một gian nhã các trong đình của phủ đệ, nhìn nơi xa cảm khái.
Giả Bôn Thỉ ngoan ngoãn chờ cạnh đó, nghe Tiêu Thiên nói vậy thì không hiểu ra sao.
Cắt?
Có ý gì?
Nếu nghe ý trên mặt chữ, chẳng lẽ là muốn cắt sơn vực Huyền Phú?
Sao mà làm được! Cắt cả thế giới giới vực lớn như thế này kiểu gì chứ?
"Chuyện này ngươi làm khá lắm, ta rất hài lòng." Tiêu Thiên xoay người lại nhìn Giả Bôn Thỉ: "Nhưng chỉ vậy là không đủ bù đắp cho sai lầm của Giả gia các ngươi."
"Có câu nói rất hay, ông trời có đức hiếu sinh."
"Trong đoạn đường ngắn ngủi vừa rồi, thái độ nhận sai của ngươi rất tốt, đáng được khen thưởng. Ta cho Giả gia các ngươi một cơ hội hối cải làm người."
Giả Bôn Thỉ gật đầu lia lịa, đáy lòng lại không sao hiểu nổi.
Rốt cuộc Giả gia bọn họ phạm sai lầm gì chọc đến vị gia này?
Nếu chỉ nghe cách nói, hắn ta chẳng thể nhìn thấy được Tiêu Thiên nhắc đến chuyện liên minh bách tộc.
Giả Bôn Thỉ vắt hết óc, đầu như muốn nổ tung cũng không nghĩ ra nổi.
"Gia, ngài còn phân phó gì khác không?" Giả Bôn Thỉ không nghĩ ra nên cũng không giãy dụa nữa, thành thật hỏi dò.
Thôi thì Tiêu Thiên nói sao hắn ta làm nấy là được.
"Ngươi về Giả gia trước đi, nói rõ với gia chủ Giả gia các ngươi, bảo lão đến chịu đòn nhận tội." Nói tới đây, Tiêu Thiên nắm chặt nắm tay dứ về phía Giả Bôn Thỉ: "Ngươi biết thực lực của ta rồi đấy."
"Đừng nghĩ đến chuyện chơi chiêu trò, bằng không…"
Giả Bôn Thỉ nghe Tiêu Thiên uy hiếp thì vội vàng gật đầu: "Gia cứ việc yên tâm, ta chắc chắn sẽ truyền đạt lại ý tứ của ngài. Giả gia chúng ta tuyệt đối phối hợp."
"Được, đi đi!" Tiêu Thiên phất tay: "Ngày mai nhớ đưa gia chủ các ngươi tới, không thì muộn rồi."