Giả Bôn Thỉ gật lấy gật để, khom người lui lại, rời khỏi tòa đình này. Hắn ta cứ đi được ba bước lại ngoảnh đầu nhìn lại, như thể lưu luyến khó rời.
Trước khi đi, hắn ta còn hô to: "Gia gia, ngày mai tôn nhi ngoan của ngài lại đến. Ngài phải nghỉ ngơi cho tốt đấy."
Cảnh này đúng là ông từ cháu hiếu.
Giả Bôn Thỉ rời khỏi tòa phủ giữa biển mây, đứng ngoài cửa phủ đệ thở dốc.
"Còn sống!" Giả Bôn Thỉ mặt mày tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm, cả người như vừa được vớt ra khỏi nước.
Khí tức trên người Tiêu Thiên chỉ là người thường, nhưng chiến lực quá đỗi khủng bố, vượt xa tưởng tượng của hắn.
Ở bên người đối phương khiến Giả Bôn Thỉ cảm thấy mạng mình như ngàn cân treo sợi tóc, đứt phựt bất cứ lúc nào.
Cuối cùng hắn cũng thoát khỏi bể khổ.
Sau khi Giả Bôn Thỉ tỉnh táo lại, thậm chí còn không màng thuyền hư không đỗ ngay bên cạnh, dứt khoát phóng người lên không, bay thẳng về phía cung điện Thiên Thượng trên núi.
Hắn phải mau chóng bẩm báo chuyện của Tiêu Thiên cho gia gia.
Gia gia ruột, Giả Chinh Cảnh.
Người mạnh như vậy lại không rõ lai lịch, hoàn toàn không xuất hiện trong tin tức tình báo.
Thậm chí đối phương nhìn thấu bí mật khổng lồ của Giả gia bọn họ, biến bọn họ cấu kết với Võ Linh quân.
Rốt cuộc lai lịch của cường giả tên Tiêu Thiên này là thế nào?
Khó mà biết được.
Mà tại trong đình nhã các, trên phủ giữa biển mây.
Sau khi Giả Bôn Thỉ rời đi, Long Khâu Đạo không nhịn được hỏi: "Tiêu đại nhân, cứ thả hắn đi như thế à?"
Tiêu Thiên gật đầu: "Ừ!"
"Cái..." Long Khâu Đạo không hiểu, cái gọi là làm việc không lỗ mãng đồng nghĩa với thả người rời đi à?
Chờ Giả Bôn Thỉ về tới Giả gia, kiểu gì cũng thuật lại rành mạch toàn bộ nguyên nhân, kết quả.
Long Khâu Đạo có thể tưởng tượng ra được, gia chủ Giả Chinh Cảnh của Cổ gia chắc chắn sẽ triệu tập toàn bộ át chủ bài của Giả gia.
Dùng toàn lực vây giết Tiêu Thiên.
Ngày mai, Tiêu Thiên nói là làm đối phương tới chịu đòn nhận tội.
Nhưng gia chủ Cổ gia sao có thể khiến Tiêu Thiên toại nguyện.
Đến lúc đó, Giả gia toàn lực xuất thủ, các loại cường giả tiến tới vây giết, sợ là tình huống sẽ…
Sợ là…
"Sợ là kéo nhau đến tìm chết, một tên cũng không chạy thoát, bị bưng cả ổ?" Long Khâu Đạo chợt phản ứng kịp thời. Tiêu đại nhân nhà hắn thực lực bực nào chứ?
Là người có thể nhào nặn thế giới giới vực chơi như nặn bùn đấy.
Thả ngươi đi báo tin, không cần biết ngươi có âm mưu quỷ kế gì, định làm thế nào.
Đều là chết!
Mà đối phương tập kết toàn bộ át chủ bài, cùng nhau xông tới thì còn tiết kiệm thời gian của Tiêu đại nhân cơ, đỡ mất công tìm từng người một.
Chỉ cần thoải mái khoan khoái hưởng thụ, nghỉ ngơi trong tòa phủ đệ này, chờ người ta chủ động đưa tới cửa đòi chết là được rồi.
Long Khâu Đạo chợt nhớ tới khái niệm lý luận ám sát của Tiêu Thiên trên chiến trường hư không Vẫn Viêm.
Để kẻ địch chủ động đem đầu người tới tặng.
"Tiêu đại nhân, kế này hay tuyệt!" Hai mắt Long Khâu Đạo vô thức sáng ngời, cảm khái nhìn Tiêu Thiên.
Cũng chỉ có vị gia này mới dùng được chiêu thức ấy.
"Suỵt!" Tiêu Thiên đặt ngón trỏ lên môi, chớp chớp mắt với Long Khâu Đạo: "Khiêm tốn, nhẫn nhịn. Giấu sự sùng bái ấy trong lòng thôi, đừng nói ra miệng."
"Ta chỉ là nam nhân sau lưng Nữ Đế, không được kiêu căng quá, hào nhoáng quá."
"Đi, chúng ta đi xem gia đình kia thế nào rồi?"
Long Khâu Đạo lẳng lặng gật đầu, đi theo Tiêu Thiên rời khỏi đình nhã các, tới thiên viện của phủ đệ.
Gia đình được bọn hắn cứu khi trước đang ngủ tạm ở nơi đây.
Tiêu Thiên đi vào thiên viện, một đám người đang túm tụm với nhau lập tức đứng lên đón.
"Ân nhân tới rồi." Nam nhân đứng đầu vội vàng hành lễ, giọng nói cực kỳ cảm kích.
Tiêu Thiên không đáp, chỉ ngạc nhiên nhìn nam tử trước mặt.
Nam tử thấy vẻ mặt của Tiêu Thiên thì đáy lòng hốt hoảng.
Thế này… là có chuyện gì? Sao ân nhân lại nhìn mình như vyaja.
Chẳng lẽ mình làm sai cái gì, chọc cho ngài ấy không vui?
Ngay khi nam tử còn đang thấp thỏm lo âu, không hiểu ra sao, lại nghe thấy Tiêu Thiên giật mình chỉ đầu hắn:
"Sao đầu của ngươi… lại nở hoa rồi?"
Tiêu Thiên thật sự giật mình, đầu nam nhân này nở rộ một đóa hoa đỏ tươi rực rỡ, thậm chí cạnh hoa còn có vài cọng lá xanh mơn mởn.
Không chỉ hắn ta, những nữ tử, tùy tùng bên cạnh cũng đều nở hoa trên đầu, mỗi người một vẻ.
Trong lúc ngỡ ngàng, Tiêu Thiên còn tưởng mình đi nhầm vào hoa viên nào cơ.
"Ân nhân, ngài chưa gặp tộc Đầu Hoa chúng ta bao giờ ư?"
"Tộc Đầu Hoa?" Tiêu Thiên lắc đầu, đúng là chưa gặp chủng tộc này bao giờ.
Lúc trước bọn họ đội mũ, hắn không nhìn ra.
Bề ngoài bọn họ khá giống Nhân tộc, nhưng hoa trên đầu đúng là…
Tiêu Thiên liếc nhìn Long Khâu Đạo bên cạnh, phát hiện đối phương cũng kinh ngạc không thôi, hình như cũng mới gặp lần đầu.
Xem ra lại là một chủng tộc mới, không biết sinh ra kiểu gì.
Ờm...
Tuy tình yêu là thứ vô cùng vĩ đại, đủ để vượt mọi chông gai, thậm chí cả không gian và thời gian.