Thu hẹp tâm thế giới, Tiêu Thiên có thể rõ ràng cảm nhận được sơn vực Huyền Phú.
Hắn có thể cảm nhận rõ trạng thái của thế giới giới vực này, cũng có thể cảm nhận được.
Cảm giác này hết sức kỳ diệu.
Rất nhanh, Tiêu Thiên thoát ra từ trong trạng thái này, nhìn về Giả Chinh Cảnh hơi kinh ngạc: "Yêu cầu thứ nhất, ngươi hoàn thành rất tốt, để ta thấy được quyết tâm hối cải làm người của ngươi."
"Không tồi, vậy thì điểm thứ hai, chính là để các ngươi hiểu trách nhiệm là gì, đảm đương là gì."
"Chiến trường hư không Vẫn Viêm phía trước có tình hình chiến đấu hết sức gian nan, cần đến viện quân."
"Quân trấn thủ của phòng tuyến thứ hai, nếu người Giả gia các ngươi đã tu hành huấn luyện lâu như vậy, cũng là thời gian lên chiến trường chém giết rồi."
"Có câu nói rất hay, nuôi binh nghìn ngày dùng một giờ."
"Trước mắt chính là cơ hội tốt để các ngươi hiến dâng bản thân."
Tiêu Thiên nói đến đây thì trịnh trọng nhìn Giả Chinh Cảnh: “Yêu cầu vừa rồi cũng là dạy cho ngươi kính dâng là gì, sửa lại sai lầm là gì."
"Vậy thì yêu cầu hiện tại chính là dạy các ngươi đảm đương là gì."
"Cho nên, để các ngươi lên chiến trường thì yêu cầu này có quá đáng không?"
Giả Bôn Thỉ quỳ gối ở mặt đất bên cạnh, khóe miệng hơi co giật.
Lúc trước, một vạn người không đứng đắn được ông đưa đến vực Thánh Ma, người ra lệnh chính là Giả Chinh Cảnh.
Hôm nay, lại bị Tiêu Thiên đích thân ép ra chiến trường.
Quả nhiên là phong thủy thay đổi, thế sự vô thường.
Mà Giả Chinh Cảnh đối diện Tiêu Thiên lại không nghĩ như vậy.
Trong lòng của ông lại mừng như điên.
Ổn rồi!
Còn sống.
Có lẽ đối với người bên cạnh, hình như chiến trường hư không Vẫn Viêm là nơi hung hiểm vạn phần gì đó, muốn chém giết không thôi.
Nhưng Giả Chinh Cảnh thì lại khác, ông có quan hệ với Võ Linh quân bên kia.
Đi đến chiến trường hư không Vẫn Viêm, trực tiếp nhập vào Võ Linh quân, chẳng phải là bảo toàn được tính mạng à.
Hơn nữa, trước mắt tình báo của Tiêu Thiên mạnh, cũng có thể cung cấp qua đó, cũng xem là lập công lao nho nhỏ.
Trên mặt của Giả Chinh Cảnh hết sức trịnh trọng, nhưng trong lòng lại tươi nở hoa.
Thấy được đường sống rồi.
Để cho ngươi lên mặt dạy đời, cho ngươi dạy người hướng thiện.
Đợi đi.
Giả Chinh Cảnh ta đi đến chiến trường hư không Vẫn Viêm, nhất định phải sống cho tốt, từng bước tiến đến Võ Linh quân, leo lên địa vị cao.
Không ngừng trở nên mạnh mẽ, cho đến khi có thể sánh vai với ngươi, sau đó đích thân rửa sạch sỉ nhục của ngày hôm nay.
Giả Chinh Cảnh có thể nghĩ được điểm này, người của Gia gia khác ở bốn phía tất nhiên có thể nghĩ đến.
Chỉ là ai nấy đều lộ ra vẻ cay đắng, thở dài.
Mạng, tuy đã được bảo vệ.
Nhưng ngày tháng cực khổ vẫn là tới rồi.
Đi đến chiến trường hư không, khuất phục Võ Linh quân, nơi đó có chỗ nào thoải mái hơn làm thổ hoàng đế.
"Ngươi yên tâm, sau khi đến chiến trường hư không Vẫn Viêm, đương nhiên bọn ta sẽ ra sức chém giết, hối cải làm người, sẽ không cô phụ sự dạy dỗ của ngươi." Giả Chinh Cảnh có vẻ mặt ngưng trọng, mở miệng đảm bảo với Tiêu Thiên trước mắt.
Gia chủ Giả gia, trấn thủ sứ đương đại, cũng là vứt bỏ ra sau.
Học tập con cháu của mình.
Đùa à, mặt mày thì có ích gì, quan trọng hơn tính mạng ư?
Dỗ gia trước mặt này đã hẵng nói, những thứ khác thì tính sau.
Có Giả Chinh Cảnh mở miệng, người của Giả gia cũng đều cúi đầu, nịnh hót mở miệng, bảo đảm với Tiêu Thiên.
Rụt rè ban đầu đã bị bọn họ hoàn toàn vứt bỏ.
Lúc này, bọn họ vốn có chút thói quen, cảm giác cúi đầu cầu xin hình như cũng không có gì khó khăn.
Học đôi chút lời mà Giả Bôn Thỉ nói, hình như cảm thấy dễ dàng không ít.
Thì ra cảm giác không biết xấu hổ chính là như vậy ư.
Rất thoải mái, rất thả lỏng.
Tiêu Thiên hài lòng gật đầu, rồi nhìn về phía Long Khâu Đạo: "Nhìn thấy chưa, trên đời này sẽ không có kẻ ác thuần túy."
"Chỉ cần kiên trì, chỉ cần có lòng yêu thương, dù là đại gian đại ác đồ, cũng có thể bị ngươi làm cho cảm động."
Long Khâu Đạo nghe Tiêu Thiên nói vậy thì gật đầu yên lặng, không lên tiếng.
Sự việc vẫn chưa tiến triển đến cuối cùng thì ông không dám đưa ra phán đoán.
Quỷ mới biết được Tiêu đại nhân này còn có động tác lòe loẹt gì nữa.
Mà sau khi chia sẻ vui sướng trong lòng với Long Khâu Đạo, Tiêu Thiên lần nữa xoay người nhìn Giả Chinh Cảnh trước mặt: "Chỉ là, tuy các ngươi đã đồng ý, vẫn chưa tính hết đâu."
Lời nói đột ngột của Tiêu Thiên khiến biểu cảm của Giả Chinh Cảnh và người Giả gia khác thoáng có tí ngưng lại.
Có ý gì chứ?
Đồng ý rồi còn chưa tính, lừa người à?
Nhưng sau đó, lời nói của Tiêu Thiên càng làm cho sắc mặt của Giả Chinh Cảnh bọn họ đột nhiên xảy ra thay đổi.
"Chỉ quản các ngươi đồng ý đi tham chiến, nhưng sao ta có thể chắc chắn sau khi các ngươi lên chiến trường, sẽ không tiếp tục cấu kết với Võ Linh quân chứ?" Tiêu Thiên nói xong thì nhìn lướt lên trên mặt của Giả Chinh Cảnh, trừng mắt nhìn lấy.