Nghe thấy vấn đề của Tiêu Thiên, Giả Chinh Cảnh nhếch môi.
Đáng ghét.
Tên nhãi này không dễ lừa!
May mà Giả Chinh Cảnh đã sớm chuẩn bị xong diệu kế, chỉ cần...
"Như vậy đi, bên ta có một chủ ý." Lúc này, bỗng nhiên Tiêu Thiên mở miệng, lấy ra một thanh đao từ bên trong nạp vật giới.
Tiêu Thiên cầm chuôi đao trong tay trực tiếp cắm lên trên mặt đất.
Hành động này của hắn khiến Giả Chinh Cảnh cùng với người Giả gia đề khó hiểu. Cho nên không biết Tiêu Thiên muốn làm gì.
"Các ngươi hãy dùng thanh đao này tự sát đi."
"Như vậy, máu tươi của các ngươi sẽ nhuộm lên thanh đao này."
"Mà ta, đến lúc đó sẽ phái người dùng thanh đao này đến chiến trường chém giết, đồng nghĩa với các ngươi chém giết kẻ địch vậy."
"Điều này, chẳng phải đồng nghĩa với các ngươi đang chuộc tội à?"
"Các ngươi còn không cần chạy đi khổ cực nữa."
"Ta thật là chu đáo ha."
Thanh đao này đã quá cũ.
Trên chuôi đao có quấn tấm vải cũ kỹ ngả sang màu nâu đen, không nhìn ra được màu sắc ban đầu.
Đó là màu máu tươi bị khô lại.
Trên thân đao có rất nhiều khe hở nhỏ, cho thấy nó đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến.
Long Khâu Đạo nhìn thanh đao, vẻ mặt hơi đăm chiêu.
Đao này đến từ chiến trường hư không Vẫn Viêm, là một trong số những binh khí mà họ tìm thấy tại địa lao ở chiến trường tiên phong.
Và đương nhiên đây là loại binh khí do cướp đoạt mà có.
Chủ nhân của thanh đao là chiến sĩ bị tra tấn đến chết trong địa lao ở chiến trường hư không Vẫn Viêm.
Thanh đao này đã từng cắm vào thi thể của chiến sĩ Nhân tộc bị tra tấn một cách dã man.
Dường như thanh đao đó là vũ khí của hắn.
Long Khâu Đạo có thể tưởng tượng ra chiến sĩ Nhân tộc đã tuyệt vọng và uất nghẹn đến cỡ nào trước khi chết.
Chẳng những hắn bị bắt, bị tra tấn mà còn bị kết liễu bằng chính thanh đao của mình.
Thân xác của những người anh hùng chiến đấu anh dũng được chôn cất bên ngoài di tích Thánh Long.
Tiêu Thiên đã lấy thanh đao ấy đi, sau đó không còn thấy nó xuất hiện nữa.
Giờ đây, Tiêu Thiên lại lấy nó ra.
Long Khâu Đao thầm cảm thán, thanh đao này có phẩm cấp khá thấp, những chiến sĩ trên chiến trường hư không Vẫn Viêm xứng đáng với loại vũ khí tốt hơn.
Long Khâu Đao vừa nghĩ đến đây đã đánh mắt sang người nhà họ Giả khoác áo bào trên mình, thoạt nhìn giá trị của nó khá đắt đỏ.
Vừa đẹp vừa thoải mái, ngoài ra còn có linh khí phòng thân.
Ông nhìn quanh cung Thiên Thượng của Giả gia, e rằng họ đã tốn một khoản chi phí khổng lồ để dựng lên nơi này.
Long Khâu Đao nghĩ đến những gì Long Khâu Bạch Thanh đã nói, rằng số tài nguyên được đưa từ hậu phương đến chiến trường hư không Vẫn Viêm đã bị Giả gia cắt xén không ít.
Vì lẽ đó, ông tức giận không thôi.
Nhất là khi ông thấy Giả Chinh Cảnh và các thành viên khác của Giả gia đều tỏ ra khó chịu khi nghe lời đề nghị của Tiêu Thiên.
Ông tức đến mức suýt bùng nổ tại chỗ.
Một đám súc sinh cấu kết với giặc ngoại xâm thì có tư cách gì bày ra vẻ mặt đó.
Mặt Giả Chinh Cảnh rất khó coi, ông nhìn thanh đao dài cắm phập xuống đất ở trước mặt bèn nhướng mày.
“Ngươi đang giỡn mặt sao?” Một lúc lâu sau, Giả Chinh Cảnh mới giễu cợt.
“Không phải, ta đang rất nghiêm túc.” Tiêu Thiên nói, nhẹ nhàng chạm vào chuôi đao: “Tưới máu tươi và mạng sống vào thanh đao này là hành động có ý nghĩa đến nhường nào.”
“Giao tiền tuyến ở chiến trường hư không Vẫn Viêm cho Long Khâu Bạch Thanh, để nàng thống lĩnh mọi người chém giết kẻ địch.”
“Già trẻ lớn bé của Giả gia các ngươi hãy ở lại cùng nàng.”
“Dùng mạng sống tiếp thêm can đảm cho nàng, dùng gia sản của Giả gia cho nàng lực lượng, như vậy mới để lại tiếng thơm muôn đời.”
“Mỗi khi người đời sau nhắc đến Giả gia sẽ không chửi rủa, mắng các ngươi là phản đồ gian ác nữa.”
“Họ sẽ giơ ngón cái lên và khen các ngươi biết sai sửa lỗi, dũng cảm kính dâng tất cả những gì mình có.”
“Đây không phải gọi là hối cải làm người mới sao?”
“Cơ hội quý giá và phương án hoàn mỹ đã bày ra trước mặt các ngươi.”
“Theo lý mà nói, ta không biết lý do tại sao các ngươi từ chối việc này.” Tiêu Thiên nói đến đây bèn nhìn sang Long Khâu Đạo ở bên cạnh: “Ngươi có biết lý do không?”
Long Khâu Đạo nhún vai: “Ta không biết, nghĩ mãi không ra, đúng là không có lý do gì để từ chối.”
Giả Chinh Cảnh nghiến răng, bất giác siết chặt hai tay.
Đó không còn là nhục nhã nữa!
Mà là sỉ nhục!
Đối phương không coi họ là người mà chỉ là những con lợn mập mạp muốn giết lúc nào thì giết.
Đây không còn là tát vào mặt họ.
Mà là giẫm nát thể diện của họ xuống dưới chân.
Đối phương đã giẫm mạnh lên thể diện của Giả gia, giẫm lên thể diện của ông.
“Ngươi nghĩ mình mạnh thì muốn làm gì làm nấy à?” Giả Chinh Cảnh hít sâu, giọng run run thấy rõ.
“Xin lỗi, đúng là kẻ mạnh muốn làm gì thì làm nấy.” Long Khâu Đạo trả lời thay Tiêu Thiên, ông nhìn chằm chằm vào Giả Chinh Cảnh: “Vả lại không phải các ngươi cũng đang làm như thế sao?”