Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 387 - Chương 387. Tinh Thần Của Hội Mềm

Chương 387. Tinh thần của hội Mềm Chương 387. Tinh thần của hội Mềm

Dường như bà rất hài lòng với người cháu rể này.

Tuyết Phú Quý nghe thấy lời nói của thê tử cũng lộ ra nụ cười.

Ông đại khái biết tại sao thê tử trầm trồ khen ngợi.

Có lẽ cảnh tượng sức lực một mình Tiêu Thiên đối phương nhiều người trong miệng thanh niên, khiến bà có chút xúc động nhỉ?

Dù sao, lúc trước bản thân bị mai phục, gặp vây giết.

Hộ thân linh khí mà ông mua đã bị tổn hại, vào lúc chỉ mành treo chuông chính là nữ nhân này, đúng lúc đi đến trước mặt mình.

Nàng cõng mình, dưới tình huống gặp vây công, xách theo hai thanh đao một đường giết ra ngoài.

Cách làm khác nhau nhưng hiệu quả tuyệt diệu như nhau.

“Không biết Thân Vương này còn có chuyện gì, đáng để khen ngợi nữa không?” Tuyết Như Yên bên cạnh lộ ra vẻ tò mò, nhìn thanh niên vạm vỡ.

Nàng hoàn toàn muốn hiểu biết nhiều hơn về con rể của mình.

Thanh niên vạm vỡ là người dẫn đường, lấy tiền làm việc, người được kể lại là đối tượng mà mình sùng bái tôn kính, đương nhiên thao thao bất tuyệt như mở máy hát,.

“Thân Vương đại nhân, không chỉ là nam nhân sau lưng Nữ Đế, còn là bạn tốt của thừa tướng.”

“Thật ra rất nhiều chuyện của hoàng triều Đại Viêm, đều đến từ trên bàn cơm của thừa tướng và Thân Vương đại nhân.”

“Tỷ như việc xây dựng quan đạo, người thật sự đưa ra đề nghị chính là Thân Vương đại nhân.”

“Trừ chuyện đó ra còn có rất nhiều việc thiện, chờ chúng ta vào thành để các ngươi chính mắt thấy mới biết được.”

Nói đến đây, thanh niên vạm vỡ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cười ra tiếng: “Trong trận chiến hoàng thành lúc ấy, Thân Vương đại nhân còn có nhạc đệm nhỏ thú vị.”

“Hửm?” Mọi người có hứng thú, nhìn thanh niên vạm vỡ.

“Lúc Thân Vương đại nhân vừa mới đuổi tới, tựa hồ muốn che giấu thân phận, ngài mang theo một cái mặt nạ quỷ.”

“Kết quả, mọi người rất yêu thích, thật sự kính trọng ngài, làm sao không nhận ra được?”

“Lúc bị mọi người nhận ra, Thân Vương đại nhân cười rất thẹn thùng đó.”

Nháy mắt, biểu cảm bốn người Tử Đế Tôn thay đổi.

“Mặt... Mặt nạ quỷ?” Tử Đế Tôn lắp bắp nhắc lại.

Đừng vậy chứ?

Trong đầu Tử Đế Tôn trống rỗng, chuyện thú vị trong miệng thanh niên vạm vỡ này đã tạo thành lực xung kích cực lớn với ông.

Mặt nạ quỷ?

Chắc không đến mức trùng hợp như vậy chứ?

Tử Đế Tôn hít sâu, tận lực để lòng mình bình tĩnh lại.

Trước tiên đừng vội vàng kết luận, lỡ đâu thật sự chỉ là trùng hợp thì sao?

Mặt nạ quỷ này cũng không phải thứ gì hiếm thấy.

Trùng hợp đụng nhau, cũng không phải không có khả năng.

“Không biết, vị Thân Vương này có danh hiệu không, có thể báo tục danh của hắn cho bọn ta biết không?” Tuyết Như Yên bên cạnh cũng bình tĩnh hỏi: “Bọn ta cũng không có ý khác, chỉ là nếu biết trước, tránh cho có kiêng kị gì mà bọn ta không biết.”

Vấn đề của Tuyết Như Yên khiến thanh niên vạm vỡ lộ ra biểu cảm kiêu ngạo: “Hừ hừ, yên tâm đi, ta là thành viên của hội Mềm, có thể phụ trách nói cho ngươi biết.”

“Tính tình của ngài tốt lắm, rất dịu dàng, không có kiêng kị gì.”

“Rất lương thiện, là trụ cột tinh thần của bọn ta.”

“Ngài ấy cũng rất mạnh, cứu vớt mọi người, khiến bọn ta tôn trọng phát ra từ nội tâm.”

“Đúng vậy, ngài ấy chính là...”

Nói đến đây, thanh niên vạm vỡ bỗng nhiên lấy ra một hình người gỗ nhỏ được điêu khắc từ trong ngực.

“Chí Thiện Nhuyễn Phạn Thiên Tôn Tiêu Thiên, Tiêu Thân Vương đại nhân!”

Tiếng hét âm vang hữu lực, rung động tâm thần đám người Tử Đế Tôn, mỗi người bọn họ đều trừng mắt.

Chí Thiện Nhuyễn Phạn Thiên Tôn???

Đây là danh hiệu quái quỷ gì?

Đương nhiên, càng thu hút sự chú ý của bọn họ vẫn là cái tên.

Tiêu Thiên!

Trùng tên trùng họ với Đại Thiên Tôn Diêm La Tiêu Thiên của sơn vực Huyền Phú kia.

Cộng thêm mặt nạ quỷ mà trong miệng thanh niên này đề cập tới lúc trước.

Tử Đế Tôn rất khó thuyết phục bản thân, chuyện này còn có thể tính là trùng hợp.

“Chí Thiện? Thiên Tôn?” Tuyết Phú Quý bên cạnh cảm thấy thú vị, lẩm bẩm hai câu, nhìn qua con rể Tử Đế Tôn: “Bám váy...”

Tử Đế Tôn bên cạnh nhìn thấy hành động của nhạc phụ, da mặt co giật.

Nhạc phụ đại nhân à, ngài nhìn ta làm gì?

Tuy lúc mới vừa đi Tuyết gia, bởi vì thực lực của Tuyết Như Yên mạnh hơn, vẫn che chở cho mình.

Thời điểm tu hành quả thật cũng dựa vào tài nguyên nhà mẹ đẻ của thê tử, đúng là có vài hội kỳ quái đỏ mắt, đố kỵ gọi mình là tên bám váy.

Lúc thí luyện bí cảnh, đám thanh niên tài tuấn kia cũng dùng cách nói bám váy để kích thích mình.

Nhưng đây là kế tạm thích ứng, đều là nhất thời, làm sao có thể trực tiếp rập khuôn ấn tượng, quy chụp lên người, ném không đi chứ.

Ông tốt xấu là hoàng đế khai quốc đó.

“Chí Thiện Nhuyễn Phạn Thiên Tôn, sao Thân Vương các ngươi đặt danh hiệu này, còn nữa hội Mềm là ý gì?” Liễu Quế Hương cũng cảm thấy buồn cười, đứa cháu rể này sao vậy chứ?

Nếu là cùng một người, không nên kêu là Đại Thiên Tôn Diêm La à?

Sao tới vực Thánh Ma, đến hoàng triều Đại Viêm, lại…

Bình Luận (0)
Comment