Nàng đã nói sẽ cho Tiêu Thiên vinh hoa phú quý, vô ưu vô lự cả đời thì phải nói được thì làm được, sao có thể đổi ý?
Về phần lúc trước nói không thể cho hắn phu thê chi thực...
Thân là hoàng đế…
Trẫm ngẫu nhiên đổi ý một lần cũng không phải vấn đề gì to tát.
Ở phía Tiêu Thiên, Tử Nhược Yên tự cho mình là chỗ dựa của đối phương, là chiến hữu chinh chiến hướng tới tương lai, cũng là bạn lữ nắm tay cùng tiến.
Nhưng trước mặt cha nương, nàng vẫn là đứa trẻ.
Tử Nhược Yên ôm chặt nữ nhân trước mặt, dựa đầu vào ngực đối phương, ngửi mùi hương quen thuộc, cả người bình tĩnh hẳn lại.
"Những năm này con chịu khổ nhiều đúng không?" Tuyết Như Yên một tay ôm nữ nhi, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng: "Nương về rồi, không sao hết."
"Từ lúc con nhỏ đã biết con háo cường, muốn khóc thì cứ khóc đi, thoải mái phát tiết một lần."
"Trước kia ai bắt nạt con thì nói hết cho nương. Nương đánh chết bọn hắn!"
Tử Nhược Yên khẽ lắc đầu, cọ cọ mẫu thân mình, giọng nói nghèn nghẹn: "Không có..."
"Thật không ngờ được, chớp mắt con đã là đại cô nương, còn là hoàng đế." Tuyết Như Yên nói đến đây, lườm Tử Đế Tôn cạnh đó: "Mạnh hơn cha con nhiều."
Tử Đế Tôn: "..."
Mắc mớ gì đến ông?
Nhưng nhìn thê tử ôm nữ nhi, Tử Đế Tôn cũng hơi thở phào một hơi, nở nụ cười.
Về nhà rồi, nữ nhi cũng sống rất tốt, mọi thứ đều tuyệt vời.
Nhưng nữ nhi vốn đang dính chặt thê tử chợt cứng còng cả người, quay đầu nhìn về một phía.
Hành vi bất thường này khiến mấy người Tử Đế Tôn cũng ngạc nhiên nhìn theo.
Cách đó không xa vô cớ nhiều ra hai bóng người.
Một là nữ tử tộc Thánh Ma cao gầy, tóc tím mắt vàng, tay cầm một gói giấy dầu, vừa ăn thịt chiên xốp giòn bên trong vừa hứng thú bừng bừng nhìn bên này.
Cạnh nàng là một nữ tử Thánh Long tóc bạc, hai chân lơ lửng, bay bên cạnh nữ tử tộc Thánh Ma.
Cũng đang vươn tay lấy đồ trong gói giấy dầu ra cho vào miệng nhai, mặt mày lại lạnh tanh nhìn bên này.
"Đến bao lâu rồi?" Khóe môi Tử Nhược Yên giật giật.
Lạc Nữ Ái không nói, chỉ yên lặng quay sang, vùi mặt vào ngực Long Khâu Bạch Thanh:
"Nương~"
Long Khâu Bạch Thanh không đáp, yên lặng giơ tay sờ đầu Lạc Nữ Ái.
Cái tay còn lại vẫn đang bốc đồ ăn trong gói giấy.
Mặt Tử Nhược Yên lập tức đỏ bừng, cả người run rẩy.
"Cảnh đoàn tụ của ngươi với Tử thúc thúc và Tuyết a di rất khó được, ta đã bảo Tiêu Ngư Nhi dùng trận pháp ghi lại." Lạc Nữ Ái ngẩng đầu, chớp mắt với Tử Nhược Yên: "Chờ Tiêu ca ca trở về..."
"Bò sữa họ Lạc kia!" Khí tức uy áp trong người Tử Nhược Yên thoáng cái cuồng bạo mà ra, vọt thẳng tới.
"Haha hahaha…" Lạc Nữ Ái che miệng cười, nhanh chóng phóng lên trời lui lại.
Hai nữ tử bay lên đến trên trời lập tức va chạm quấn lấy nhau, tiếng nổ vang không dứt.
Long Khâu Bạch Thanh cầm gói giấy dầu vừa cướp được, đi tới trước mặt đám người đang ngây ra như phỗng.
"Chào các vị." Long Khâu Bạch Thanh gật đầu chào hỏi đám người.
Tử Đế Tôn, Tuyết Như Yên đều lặng yên nhìn Long Khâu Bạch Thanh, còn chưa lấy lại tinh thần.
Long Khâu Bạch Thanh nhìn ánh mắt của đối phương thì hơi ngập ngừng, sau đó nâng gói giấy trong tay lên: "Các ngài muốn ăn à?"
"..." Tử Đế Tôn sửng sốt, vội vàng khoát tay: "Không cần, không cần."
"Các ngài không cần lo lắng, hai nàng thường xuyên luận bàn." Long Khâu Bạch Thanh nhìn Tử Đế Tôn: "Đúng rồi, nàng là nữ nhi của Lạc thúc, Lạc Nữ Ái."
"Là Ma Đế đương nhiệm của Nguyên Thủy ma quốc, Nữ Đế Thánh Ma."
Long Khâu Bạch Thanh nhìn Tử Đế Tôn, nói rõ tình huống: "Lạc thúc thường xuyên nhắc đến ngài."
"Lạc đại ca không ở vực Thánh Ma à?" Tử Đế Tôn nhạy cảm phát hiện ẩn ý trong lời của Long Khâu Bạch Thanh.
Long Khâu Bạch Thanh gật đầu, gương mặt vẫn luôn không biểu cảm chợt trở nên nghiêm trang: "Lạc thúc ở chiến trường, sợ là bị bắt giữ rồi."
"Nguy hiểm đến tính mạng, mọi người đang nghĩ cách chuẩn bị đi tới cứu viện."
Chiến trường?
Bị bắt giữ?
Tử Đế Tôn còn đang khó hiểu, hoàng triều Đại Viêm tại vực Nam Hoang gặp nguy cơ lớn như vậy mà không được đại ca trông nom một phần.
Thật sự không thích hợp, hóa ra thật sự có ẩn tình.
"Tử thúc thúc, mọi người về là tốt rồi, vậy thì muốn cứu Lạc thúc cũng càng chắc chắn hơn vài phần." Long Khâu Bạch Thanh lại nói.
Tuyết Như Yên bên cạnh chợt tiến lên, nhẹ nhàng khoác vai đối phương: "Đứa nhỏ, có thể nói cho chúng ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Long Khâu Bạch Thanh gật đầu: "Ừm được!"
Một bên kia, Tử Đế Tôn nhìn về phía người của tộc Đầu Hoa: "Vô cùng xin lỗi, sợ là trong thời gian ngắn không thể đi vực Bách Hoa được rồi."
"Huynh trưởng kết bái của ta gặp nạn, thật sự..."
Hoa Hạo Kham khoát tay, ý bảo Tử Đế Tôn đừng lo: "Ngài có ân cứu mạng với chúng ta, xin đừng nói lời này. Tình huống ở quê hương chúng ta tương đối kỳ quái."
"Nếu không chuẩn bị sẵn sàng, mặc cho các ân nhân tới đó chẳng phải là hại các ngươi?"
"Không bằng nghĩ cách cứu viện huynh trưởng của ân nhân trước, chờ mọi sự thỏa đáng lại tới vực Bách Hoa thì tốt hơn."