Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 391 - Chương 391. Trước Mặt Cha Nương Thì Mãi Là Đứa Trẻ 2

Chương 391. Trước mặt cha nương thì mãi là đứa trẻ 2 Chương 391. Trước mặt cha nương thì mãi là đứa trẻ 2

Cùng lúc đó, nàng nhìn thanh niên khỏe mạnh đằng trước: "Trẫm dẫn bọn hắn đi."

"Vâng... Vâng bệ hạ!" Đại Viêm Nữ Đế đích thân đến, bách tính thanh niên khỏe mạnh đương nhiên kích động vô cùng.

Nói chuyện cũng lắp bắp.

Tử Nhược Yên phất tay, linh khí phun trào bao phủ toàn bộ đám người Tử Đế Tôn, sau đó nàng bay lên không trung rời đi.

Mãi tới khi nàng biến mất, không khí an tĩnh bốn phía mới lại trở nên sôi nổi.

"Không hổ là Nữ Đế bệ hạ của Đại Viêm ta. Thật là xinh đẹp, cũng chỉ có Thân Vương đại nhân của chúng ta mới xứng được."

"Chứ sao nữa. Nhưng rốt cuộc đám người kia là ai vậy? Sao bệ hạ phải đích thân dẫn đi."

"Ai biết, chuyện của bệ hạ sao tới lượt chúng ta quản."

Dân chúng ngươi một lời, ta một câu, bàn tán sôi nổi.

Mà Tử Nhược Yên thì dẫn đoàn người Tử Đế Tôn nhanh chóng dịch chuyển đến thẳng điện truyền tống.

Tử Nhược Yên một đường dẫn mấy người Tử Đế Tôn đến điện truyền tống đều không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa bọn họ qua truyền tống trận, tới hoàng triều hoàng triều Đại Viêm.

Hoàng thành Đại Viêm, Lưu Diễm và Chung Linh nhận được tin tức đã chờ ở điện truyền tống bên kia từ sớm.

Lúc trước ngọc truyền tin nhắn lại, bệ hạ muốn hai nàng tiếp đãi và sắp xếp cho một nhóm người.

Chờ đến lúc truyền tống trận sáng lên, bóng người lộ ra…

Hai người thấy rõ ràng người bên cạnh Tử Nhược Yên thì mặt mày biến sắc.

"Thái... Thái thượng hoàng?" Chung Linh và Lưu Diễm không nhịn được bật thốt lên. Hai người tất nhiên biết dáng vẻ Tử Đế Tôn.

Lúc Chung Linh còn bé, thường xuyên nhìn thấy Tử Đế Tôn đến thăm nhà.

Mà Lưu Diễm càng không cần nhiều lời.

"Đi bố trí cho các vị khách này nghỉ ngơi." Tử Nhược Yên vươn tay, chỉ vào đám người Tộc Đầu Hoa một đám.

Chung Linh và Lưu Diễm đưa mắt nhìn nhau, không hỏi nhiều thêm, chỉ gật đầu vâng lệnh.

Bố trí xong, Tử Nhược Yên tiếp tục trầm mặc dẫn mấy người Tử Đế Tôn tiến vào hoàng cung.

Mà Chung Linh và Lưu Diễm thì nhìn bóng lưng bệ hạ rời đi, cảm thấy kỳ quái.

"Thái thượng hoàng và thái hậu đều trở về, sao bệ hạ cứ là lạ thế nào?" Chung Linh nhìn Lưu Diễm, không hiểu ra sao.

Lưu Diễm cũng lắc đầu, nàng làm sao biết được nguyên nhân do đâu?

Trong hoàng cung.

Tẩm cung nội viện, nơi ở cũ từng thuộc về mấy người Tử Đế Tôn vẫn để trống, lại sạch sẽ vô cùng.

"Về nhà rồi." Tử Đế Tôn nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, không nhịn được cảm khái một tiếng.

Sau đó ông nghiêng đầu nhìn về phía Tử Nhược Yên vẫn luôn trầm mặc ít lời từ đầu tới giờ: "Khuê nữ ngoan, sao không nói chuyện?"

"Vừa rồi uy phong lắm mà, sao giờ ngậm hột thị thế?"

"Lại bộc phát khí tức huyết mạch ra đi. Lợi hại cực kỳ, đến cha còn suýt quỳ xuống trước con."

Tử Nhược Yên: "..."

Nàng ngượng ngùng ra mặt, nhìn phụ thân có vẻ tức giận thì không biết nên nói cái gì cho phải.

Không trách phụ thân tức giận được, hành vi vừa rồi của nàng quá bất hiếu.

"Bốp!"

Tử Đế Tôn còn đang định nói tiếp đã bị Tuyết Như Yên vỗ thẳng lên gáy, lảo đảo về phía trước hai bước.

"Chàng hung dữ cái gì? Có phải Yên Nhi cố ý đâu."

"Chính mình không có bản lĩnh, không kháng nổi chút uy áp khí tức của nữ nhi, còn không biết xấu hổ nổi giận à?"

Tuyết Như Yên trừng mắt, kéo vạt áo Tử Đế Tôn qua.

Tử Đế Tôn cười gượng vẫy tay với thê tử: "Không phải đâu Như Yên, ta thấy Yên Nhi hơi xấu hổ nên mới làm dịu không khí mà."

"Hử?" Tuyết Như Yên nheo mắt nhìn chằm chằm trượng phu.

"Ta sai rồi!" Tử Đế Tôn không giảo biện nữa, lẳng lặng đi đến sau lưng thê tử.

Tuyết Như Yên thấy thế mới hừ nhẹ một tiếng, quay người nhìn về phía Tử Nhược Yên, giang hai cánh tay ra: "Yên Nhi!"

Tử Nhược Yên cũng mím môi.

Giờ khắc này, Nữ Đế bệ hạ gánh vác cả hoàng triều Đại Viêm như dỡ bỏ hết thảy, lộ ra biểu cảm tủi thân, nhào vào lòng Tuyết Như Yên.

"Nương!"

Tiêu Thiên thật sự không để Tử Nhược Yên lẻ loi một mình thêm nữa, cũng khiến nàng vui vẻ.

Lại không thể giúp nàng gỡ bỏ gánh nặng.

Không phải Tiêu Thiên không làm được, mà là Tử Nhược Yên không muốn.

Tử Nhược Yên biết, nàng là hoàng đế của hoàng triều Đại Viêm, sự xuất hiện của Tiêu Thiên cũng do một tay nàng thúc đẩy.

Trước kia ai nấy đều cho rằng Tiêu Thiên ăn bám nàng.

Tử Nhược Yên cảm thấy mình đương nhiên phải kiên cường, trở thành chỗ dựa cho Tiêu Thiên.

Đặc biệt là khi thấy Tiêu Thiên có mình bên cạnh, có thể thoải mái không chút phòng bị chìm vào giấc ngủ yên bình ngay trong ngự thư phòng.

Đó là khoảnh khắc Tử Nhược Yên cảm thấy mình hạnh phúc tột cùng.

Cho dù là khi Tiêu Thiên bộc phát bí thuật, thiêu đốt chính mình, thi triển chiến lực siêu việt cực hạn của thể tu chăng nữa.

Tử Nhược Yên vẫn sẽ không chút nơi lỏng, chỉ muốn trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa.

Có thể che gió chắn mưa cho trượng phu mình, không cho hắn lại bộc phát cái gọi là bí thuật, thương tổn tới bản thân.

Thân là hoàng đế lời vàng ý ngọc.

Bình Luận (0)
Comment