"Nếu không sao Thân Vương đại nhân biết cách làm giàu được chứ, mọi người đều nói Thân Vương đại nhân là ‘hiền nội phu’ của Nữ Đế bệ hạ đó."
Hiền nội phu?
Xưng hô này khiến mọi người cảm giác rất kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được.
"Đúng rồi, nhìn thấy kiến trúc hai bên không, đây là nơi hoạt động của hội Mềm chúng ta, đều là Thân Vương đại nhân đích thân chủ trì xây dựng."
Nghe thấy lời này của thanh niên khỏe mạnh, Tử Đế Tôn bọn họ đều nhìn theo, biểu cảm thoáng cứng ngắc.
Bên trái chính là "Viện phúc lợi Nam Cương xuân về hoa nở, mãi mãi vui vẻ cùng nhau".
Bên phải là “Phân viện học đường Thiên Tôn Chí Thiện bám váy cổng Nam Cương”.
Thanh niên khỏe mạnh ở bên cạnh giải thích tác dụng của hai nơi này, cũng nói nơi khác đều có.
Bọn họ có thể xác định vị nữ tế này đúng là người hiền lạnh.
Nhưng đặt tên như vậy cũng nghiêm túc à?
"Hả?" Ngay khi cả nhà đứng tại chỗ, trăm mối ngổn ngang.
Xa xa bỗng truyền đến khí cơ.
"Mẫu thân, chính là bên đó!" Có tiếng nói giòn tan vang lên phía đó.
Không đợi đám người Tử Đế Tôn kịp phản ứng, uy áp Đế Hoàng vô cùng đáng sợ thoáng cái từ xa trấn áp thẳng tới.
"Hự!" Uy áp nặng nề khiến đồng tử của Tử Đế Tôn co rụt lại, huyết mạch Đế Hoàng chính thống Nhân tộc trong cơ thể lập tức bắn ra.
Va chạm với khí cơ uy áp của nguồn bên đó.
Tử Đế Tôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nữ tử khoác hoàng bào đỏ viền vàng đứng xa xa giữa không trung, quan sát bên này.
Vẻ mặt nàng đạm mạc, đồng tử màu vàng óng tràn đầy lạnh lẽo.
"Lẽ nào là giả?"
Trong lòng Tử Nhược Yên, phụ thân Tử Đế Tôn của nàng, hoàng đế khai quốc của hoàng triều Đại Viêm chính là người uy phong lẫm liệt, đương thời có một không hai.
Huyết mạch của nàng là kế thừa từ ông.
Nhưng vì sao hiện tại nàng cảm giác được khí tức của phụ thân không chịu nổi một kích cơ chứ?
Không phải là chênh lệch thực lực, mà theo Tử Nhược Yên cảm giác được, người nam nhân này rất giống phụ thân, nhưng trẻ hơn quá nhiều.
Mà huyết mạch Đế Hoàng chính thức của Nhân tộc chẳng khác nào làm giả.
"Giả mạo phụ hoàng à?" Đáy lòng Tử Nhược Yên dấy lên lửa giận vô danh, thật sự phẫn nộ.
Nàng hi vọng được đoàn tụ với phụ mẫu biết bao nhiêu. Lần này Tiêu Ngư Nhi bỗng nhiên nói tin tức này cho Tử Nhược Yên, đáy lòng nàng vô cùng chờ mong.
Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
"Lừa đảo còn lừa đến chỗ của trẫm, ngươi thật to gan." Tử Nhược Yên đứng lơ lửng trên không nhìn Tử Đế Tôn bên dưới, uy áp Đế Hoàng trong cơ thể bộc phát triệt để.
Ầm!
Trong nháy mắt, Tử Đế Tôn cảm thấy đầu óc chấn động như chuông vang, mắt nổ đom đóm.
"Khụ khụ khụ!"
Tử Đế Tôn ho khan kịch liệt, khí tức huyết mạch Đế Hoàng chính thống vừa ngưng tụ cũng bị nghiền áp triệt để.
Chẳng những vậy, đấu gối của ông cũng vặn vẹo không ngừng.
Nếu không phải thực lực Tử Đế Tôn đủ mạnh mẽ để gắng sức chống đỡ thì có khi quỳ xuống từ lâu rồi.
Tuy chỉ cần ông bộc phát khí tức cảnh giới, rút khí cơ huyết mạch trở lại là sẽ không bị trấn áp.
Nhưng làm thế sẽ phản chấn đến nữ nhi, đến lúc đó bị thương thì làm sao bây giờ?
Nếu đánh gãy một sợi tóc của nữ nhi, thê tử nhà mình sẽ cạo trọc đầu mình tại trận.
Đáy lòng Tử Đế Tôn cực kỳ ngổn ngang.
Đầu tiên thì gọi nữ tế là Tiêu huynh, sau đó bị nữ nhi trấn áp muốn quỳ xuống.
Nghiệp chướng mà!
"Mẫu thân, nếu còn tiếp tục thì ngoại công sẽ phải quỳ xuống mất." Tiêu Ngư Nhi lơ lửng bên cạnh cảm nhận một phen rồi tái mặt, vội vàng vẫy tay nhỏ với Tử Nhược Yên.
Hiểu lầm, hiểu lầm to quá trời rồi.
"Hả?" Tử Nhược Yên cau mày nhìn Tiêu Ngư Nhi: "Con cá nhỏ, con nói gì thế?"
"Mẫu thân, người kia là ngoại công, khí tức huyết mạch trên người ông là thật." Tiêu Ngư Nhi vội vàng giải thích. Cô bé là long khí hộ đế của Nhân Hoàng thức tỉnh linh trí mà thành, đương nhiên có thể phân biệt ra được. khí tức huyết mạch này chính thống hay không.
Tử Nhược Yên giật mình, rõ ràng nàng cảm giác được khí tức huyết mạch của nam nhân này quá yếu.
"Nương ở cùng với cha, huyết mạch đã được cường hóa rất rất nhiều rồi. Không chỉ nương thôi đâu, nhị nương cũng vậy." Tiêu Ngư Nhi nói rõ nguyên do: "Đoán không lầm thì huyết mạch của nhị ngoại công cũng sẽ bị nhị nương trấn áp."
Tử Nhược Yên: "..."
Thanh niên khỏe mạnh và bách tính khắp thành trì Nam Cương này đều cảm nhận được uy áp của nàng.
Nhưng bởi vì không bị nhằm vào nên bọn họ bình yên vô sự, xôn xao hành lễ với nàng, cảm động đến rơi nước mắt.
Mà những người dân này tuyệt đối không ngờ rằng hoàng đế khai quốc đang cố chống đỡ uy áp của nữ nhi, gắng cho mình đừng quỳ xuống.
Cục diện trở nên cực kỳ xấu hổ.
"Hiểu lầm thôi, cũng xem như khảo nghiệm. Mọi người đều bận việc của mình đi." Tử Nhược Yên chắp hai tay sau lưng, thần sắc trấn định, phất tay với bách tính xung quanh.