Hoa Tài Đầu nói với quân thủ thành: “Chúng ta đừng ở đây nữa vào thành trước đã rồi nói, phụ thân ta đang ở phủ thành chủ phải không?”
“Thành chủ đại nhân đang ở trong phủ, nhưng…” Thủ lĩnh của quân thủ thành do dự không nói nên lời, hắn không biết phải giải thích như thế nào với Hoa Tài Đầu.
Hoa Tài Đầu nhìn thấy nét mặt của đối phương thì chợt hiểu ra, phụ thân mình đã xảy ra chuyện rồi.
“Vào thành trước đã!” Hoa Tài Đầu nói xong liền vội vã đi vào trong thành.
Tiêu Thiên và Long Khâu Đạo đi theo Hoa Tài Đầu tiến vào trong thành Lạc Ninh.
Phong cách kiến trúc của toàn bộ thành Lạc Ninh đầy màu sắc và vô cùng tươi sáng.
Ngoài ra, toàn bộ vực Bách Hoa đang tỏa ra ánh sáng vàng khiến cho thành Lạc Ninh càng thêm rực rỡ.
Mà cách bố trí của toàn bộ thành trì cũng vô cùng thú vị, nó giống như một bông hoa đang nở rộ vậy.
Ở trung tâm thành trí có một cái cây khổng lồ đang sinh trưởng.
Khi đi vào trong thành trì, đám người Tiêu Thiên không bay nhanh lắm nên những người khác đều thấy Tiêu Thiên đang nhìn chằm chằm vào cái cây đó.
Hoa Tài Đầu quay lại và giải thích với Tiêu Thiên: “Tiêu đại nhân, đây là cây hoa thần của vực Bách Hoa chúng ta.”
“Ở trung tâm vực Bách Hoa chúng ta có một cây cổ thụ hoa thần, cây hoa thần này được trồng từ cành của nó.”
Tiêu Thiên hơi gật đầu và chỉ vào cây hoa thần này: “Hương vị rất trong lành, ngửi rất thơm.”
Nhắc đến điều này, Hoa Tài Đầu liền tỏ vẻ tự hào: “Quả thật, cây hoa thần của tộc chúng ta không chỉ có thể tịnh hóa linh khí thiên địa mà còn hơn thế nữa.”
“Ngoài ra, nơi nào có cây hoa thần thì nơi đó có thể trồng các loại nông thực phẩm, linh dược, v.v, mà các cây trồng đó vừa sinh trưởng nhanh lại vừa có chất lượng tốt.”
“Đồng thời, cành và lá của cây hoa thần vốn là linh dược thượng hạng.”
Tiêu Thiên trầm tư nhìn về cái cây trước mặt và chống cằm suy nghĩ: “Không biết thứ này khi làm thành cái que để xiên thịt của trang trại chăn nuôi Thanh Viêm thì ăn có ngon hơn không ta?”
“Hay là đào nguyên gốc cây đem về trang trại chăn nuôi Thanh Viêm trồng thì sẽ tốt hơn nhỉ?”
“Không…”
Lời của Tiêu Thiên khiến vẻ mặt của Hoa Tài Đầu trông vô cùng kỳ quái.
Những thương nhân bình thường giao dịch với tộc bọn họ khi biết đến cây hoa thần này thì đều nghĩ đến việc muốn mua cành lá của nó về làm thuốc.
Duy chỉ có Tiêu đại nhân lại nghĩ đến việc dùng nó là cái que xiên thịt nướng?
“Thiếu thành chủ, cẩn thận.” Đám quân thủ thành đi bên cạnh Hoa Tài Đầu đột nhiên biến sắc.
Vị Đại Thiên Tôn Diêm La này, thế mà lại bất kính ở ngay trước cây hoa thần như vậy.
Cho dù nó là cây hoa thần thì cũng là sự tồn tại mà tộc bọn họ cung phụng và hầu hạ.
Vậy mà hắn lại muốn làm thành que xiên thịt nướng?
Những lời này nói ra chính là đang xúc phạm cây hoa thần.
Bất luận là cổ thụ hoa thần hay là cây hoa thần thì đều có ý thức riêng, chúng sẽ đánh người đó!
“Tiêu đại nhân, xin hãy chú ý ngôn từ khi đứng trước cây hoa thần.” Một người trong quân thủ thành vội vàng nhắc nhở Tiêu Thiên.
Hắn cũng không có ý trách móc gì mà chỉ từ tốn giải thích lý do cho Tiêu Thiên.
Sau khi nghe xong, Tiêu Thiên sửng sốt một chút: “Cung phụng? Hầu hạ? Chỉ là một cái cây quèn thôi mà, sao mọi người lại phải làm trịnh trọng như vậy?”
“Hơn nữa, ta nghe cái tên cây hoa thần này là biết ngay nó là một vật liệu thượng hạng để làm thành cái que xiên thịt nướng.”
“Chẳng lẽ cái cây của các người bá đạo đến mức không để người khác nói ra sự thật à?”
Lời của Tiêu Thiên nói ra khiến đám quân thủ thành kinh hồn bạt vía.
Vị tiền bối mà Thiếu thành chủ đưa tới to gan quá đi!
Tình hình bây giờ của cây hoa thần không giống với trước kia lắm.
Vực Bách Hoa trải qua biến đổi lớn, cây hoa thần bây giờ trở nên nóng nảy hơn trước và đã mất đi ý chí che chở ban đầu đối với tộc bọn họ.
Thậm chí, trong vực Bách Hoa còn lan truyền thông tin rằng: một số cây hoa thần sẽ đột nhiên nổi điên và hủy diệt tộc Đầu Hoa trong thành trì nơi nó sinh tồn ban đầu.
Cót két…
Âm thanh này khiến cho toàn thân đám quân thủ thành cứng đờ.
Bọn họ nhao nhao ngẩng đầu lên và kinh hãi nhìn cây hoa thần.
Những cành cây to lớn của cây hoa thần khổng lồ đang vặn vẹo và uốn cong xuống, những linh khí trong lành kia cũng đang tràn ra ngoài.
Chúng đang sẵn sàng phát động.
“Thật thú vị, cái cây này còn biết đánh người?” Tiêu Thiên vui vẻ, nhìn chằm chằm vào cái cây hoa thần trước mặt, đồng thời mười ngón tay hắn hơi động đậy.
Răng rắc!
Một âm thanh sắc bén đột nhiên vang lên.
Những cành cây đang chìa ra của cây hoa thần liên tiếp phát nổ khiến mùn cưa bay tán loạn.
Cành cây to lớn biến thành những cây xiên que có chiều dài và độ dày vừa phải.
Mà những dây leo có lá non xanh mướt tự sinh trưởng kia như có ý thức, chúng tự động buộc chặt những xiên que kia thành từng bó.