Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 408 - Chương 408. Các Ngươi Thật Sự Rất Xinh Đẹp

Chương 408. Các ngươi thật sự rất xinh đẹp Chương 408. Các ngươi thật sự rất xinh đẹp

Thì ra thứ mà Tiêu ân công gọi là cướp đoạt và ký sinh có ý nghĩa thế này.

Lúc người trong tộc Đầu Hoa ra đời, cành lá dây leo của cây hoa thần sẽ mọc dài ra và khẽ vuốt ve đầu họ.

Đó chính là chúc phúc.

Tộc Đầu Hoa được chúc phúc mới có thể nở hoa trên đầu.

Thông thường, người nào trong tộc Đầu Hoa không nhận được chúc phúc sẽ chết yểu lúc tuổi còn nhỏ, kết cục cuối cùng rất thê thảm.

Chỉ có những đứa trẻ được chúc phúc, sau khi nở hoa trên đầu mới có thể khỏe mạnh an khang, bình yên vô sự trưởng thành.

Đồng thời, dù nhỏ tuổi cũng không sợ nóng sợ lạnh, có thể chất cường tráng.

“Cái gọi là chúc phúc hay nở hoa trên đầu gì đó, thực chất là ký sinh.” Hoa Kinh Thần run rẩy nói, cảm giác như thế giới của mình đang hoàn toàn sụp đổ.

Xưa kia, cổ thụ hoa thần mà tộc Đầu Hoa bọn họ thờ cúng phụng dưỡng.

Nhưng thực tế là nó đang nuôi nhốt tộc người bọn họ?

Vậy nên những đứa trẻ chết yểu do không được chúc phúc trong quá khứ, có phải do cổ thụ hoa thần âm thầm gây nên chăng?

Mục đích là để tộc người bọn họ tin tưởng tuyệt đối rằng chỉ có những đứa trẻ được chúc phúc mới có thể sống sót bình yên vô sự.

“Tiêu đại nhân, tạ ơn ngài!” Hoa Tài Đầu dần dần trở nên suy yếu, sau khi cúi người hành lễ với Tiêu Thiên, hắn ta cho thứ quả đỏ rực kia vào miệng.

Hắn ta nhai nhóp nhép rồi nuốt xuống.

Phừng phừng!

Ngọn lửa đột nhiên bùng lên từ trong cơ thể Hoa Tài Đầu, sau đó lập tức bao trùm toàn thân hắn ta, lửa nóng hừng hực buộc Hoa Kinh Thần bên cạnh phải tránh lui.

“Tiêu ân công, đây là gì?” Hoa Kinh Thần thấy tình trạng kỳ lạ của con trai, vội vàng nhìn về phía Tiêu Thiên.

“Không phá bỏ thì không xây lại được, đừng nôn nóng.” Tiêu Thiên nhìn ngọn lửa cháy rực, hắn nở nụ cười, “Xem ra, cổ thụ hoa thần chúc phúc thực chất là đang hấp thu căn nguyên của tộc người các ngươi.”

“Bây giờ, căn nguyên đã trở lại.”

Phừng!

Ngọn lửa bùng cháy, để lộ bóng dáng Hoa Tài Đầu bên trong.

Máu trên đỉnh đầu hắn ta đã bị ngọn lửa thiêu đốt sạch sẽ, thay vào đó là mái tóc dài màu xanh ngọc bích mềm mượt xõa tung.

Loạt soạt...

Nơi xa, tử thụ hoa thần ở thành Lạc Ninh không bị gió thổi nhưng vẫn lay động, lá non xanh biếc bỗng nhiên bị cuốn tới, quanh quẩn trên toàn bộ cơ thể Hoa Tài Đầu.

Những chiếc lá non kia biến thành trường sam mềm mại tỏa sáng, gia trì trên thân thể hắn ta.

Hán tử vốn có bông hoa lớn màu đỏ trên đỉnh đầu đã biến mất không còn tăm hơi.

Thay vào đó là nam tử có mái tóc màu ngọc bích dài như thác nước buông xuống sau lưng, da trắng như tuyết, dáng người mảnh khảnh và vô cùng tuấn tú.

Hàng mi xanh dài rung động, Hoa Tài Đầu chậm rãi mở mắt, trong con ngươi xanh biếc mơ hồ có những vòng hoa văn.

Khí tức bừng lên ầm ầm, gia tăng một cách đều đặn.

Mãi đến Hỗn Độn cảnh thập ngũ giai mới miễn cưỡng ngừng lại.

Hoa Kinh Thần bên cạnh đã choáng váng hết cả, nếu không phải vẫn có thể nhìn ra một chút dấu vết giữa hai lông mày hắn ta.

Ông thậm chí còn nghi ngờ liệu nam nhân xinh đẹp đến mức khó tưởng này có phải con trai mình hay không.

“Thì ra là thế.” Hoa Tài Đầu nhẹ giọng nói, hắn ta cảm nhận được tin tức truyền thừa truyền đến trong thức hải mình, chợt trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

Chẳng mấy chốc, hắn ta thoát khỏi suy tư, khẽ khom người trước Tiêu Thiên: “Tiêu đại nhân, căn nguyên trở lại rồi, thức hải ta nhận được ký ức truyền thừa.”

“Có điều, do bị cổ thụ hoa thần cản trở nhiều năm qua nên huyết mạch truyền thừa có chỗ thiếu sót.”

So với Hoa Tài Đầu ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ ngày xưa, hiện tại hắn ta kính cẩn lễ phép, thái độ đối với Tiêu Thiên càng thêm tôn kính.

Nhưng cả người trông nho nhã và điềm tĩnh hơn nhiều.

Giờ đây, hắn trông khác hẳn vẻ ngoài buồn cười lúc đầu.

“Thú vị đấy, đầu ngươi còn có thể nở hoa nữa không?” Tiêu Thiên nhìn đỉnh đầu Hoa Tài Đầu, tò mò hỏi.

Hoa Tài Đầu mỉm cười, nhẹ nhàng vung tay lên, trên đầu lần nữa nở ra đóa hoa đỏ rực.

Nhưng ngay sau đó, đóa hoa trên đầu lụi tàn trong thoáng chốc, cánh hoa đỏ như lửa hé mở, rơi rụng khắp khoảng sân trước hậu sảnh.

Mầm xanh mọc lên từ lòng đất, chớp mắt khắp mặt đất đều là hoa đỏ.

“Tộc bọn ta được gọi là tộc Hoa Thần, dựa theo ký ức truyền thừa không trọn vẹn, có vẻ có nguồn gốc từ thời đại cổ xưa, ban đầu là một chủng tộc lớn mạnh ở cổ đại.”

“Trò tạp kỹ nhỏ giúp ngài vui vẻ này, ta vẫn đủ sức làm được.”

“Hơn nữa, căn cứ vào ký ức truyền thừa, tộc người bọn ta có phương pháp bồi dưỡng cây hoa thần, đồng thời trời sinh có sẵn năng lực áp chế.”

“Có lẽ đây chính là nguyên nhân cổ hoa thần thụ âm thầm cướp đoạt huyết mạch căn nguyên của tộc người bọn ta.”

“Biến tộc Hoa Thần vốn đẹp mắt nho nhã thành tộc Đầu Hoa hết sức buồn cười.”

Hoa Tài Đầu cúi người hành lễ và báo cáo từng chút một với Tiêu Thiên.

Bình Luận (0)
Comment