Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 407 - Chương 407. Một Đóa Hoa Đỏ Thẫm Lớn 2

Chương 407. Một đóa hoa đỏ thẫm lớn 2 Chương 407. Một đóa hoa đỏ thẫm lớn 2

Trừ điều đó ra, tầm mắt đang không ngừng kéo dài ra ngoài, chi chít dày đặc.

Vô số tin tức giống như thủy triều bắt đầu khởi động, rót vào trong đầu của Tiêu Thiên.

Không gian thức hải.

Trong không gian u ám, hệ thống Vượng Tài tóc dài hồng nhạt phất phới, đôi chân dài mang quần tất đen thẳng tắp khép lại, đứng lặng cách linh hồn Tiêu Thiên không xa.

Không trung tối tăm không ngừng có sao băng rơi xuống, đạp tới phương hướng của Tiêu Thiên.

Nhưng tay mảnh khảnh của Vượng Tài nhẹ nhàng một chiêu, những sao băng đó hóa thành một tinh quang, chui vào trong ấn đường của nàng.

[Chủ nhân, đã xong rồi.]

Thế giới bên ngoài, Tiêu Thiên phong bế cảm quan, lắc đầu.

Lượng tin tức quá lớn, khi ánh mắt hắn quét qua, gần như phân giải phân tích cả vực Bách Hoa.

Nếu không phải hắn phong bế cảm quan đúng lúc, chỉ sợ ánh mắt sẽ xuyên thấu không gian, càn quét chư thiên vạn giới.

Tin tức quá nhiều, nếu thật sự như vậy.

Tiêu Thiên hắn chỉ có thể sững sờ ở đây, xem không ngừng, nghe không ngừng.

Nếu để Tiêu Thiên xử lý việc này, hắn thật sự không am hiểu.

Nhưng mà kêu hệ thống hỗ trợ xử lý liền thoải mái hơn.

“Sau khi nàng ta tử vong, lực lượng huyết nhục còn sót lại đã bị bộ rễ của cổ thụ hoa thần và cây con hoa thần ở thành Lạc Ninh hoàn toàn hấp thu.”

Tiêu Thiên xoa mũi, làm dịu hai mắt.

“Cổ thụ hoa thần?” Hoa Kinh Thần có chút giật mình, đây là thánh thụ của bộ tộc bọn họ.

Lúc trước nó bị điều khiển đã rất quỷ dị, hiện giờ còn cắn nuốt huyết nhục?

“Bộ rễ của thánh thụ bộ tộc các ngươi phát triển tốt, trải rộng cả vực Bách Hoa, không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng của thế giới giới vực này, bản thân nó lớn mạnh.”

“Nếu không phải tiền bối các ngươi đi qua, trời xui đất khiến, vào thời điểm nó coi như nhỏ yếu, lấy cành khô của nó, gieo trồng ở trăm bộ, có trăm gốc cây con hoa thần tranh đoạt chống đối nó, bộ tộc các ngươi đã sớm không còn.”

Tiêu Thiên tặc lưỡi ngạc nhiên, vừa rồi sau khi nhìn, hắn mới biết được cổ thụ hoa thần và cây con hoa thần này, căn bản là ký sinh trùng của vực Bách Hoa.

Tham lam bò vào thế giới giới vực này, đoạt lấy ...

Mọi thứ!

Lời nói của Tiêu Thiên khiến Hoa Kinh Thần và Hoa Tài Đầu bị sốc.

Cổ thụ hoa thần?

Vậy mà không phải là tồn tại phù hộ bộ tộc bọn họ, mà là đoạt lấy bộ tộc bọn họ?

“Nhưng Tiêu ân công, cái này... cái này...” Hoa Kinh Thần muốn nói lại thôi, điều này quả thật đả kích quá lớn đến tinh thần của hắn.

Hoa Tài Đầu bên cạnh có chút kỳ quái: “Tiêu ân công, từ khi bộ tộc bọn ta ra đời đã được cổ thụ, tử thụ chúc phúc, rất nhiều lợi ích, sao có thể...”

Hoa Tài Đầu còn chưa nói xong, đã nghẹn trở lại.

Bởi vì Tiêu Thiên đã chạy tới trước mặt.

“Muốn biết tại sao, rất đơn giản.” Tiêu Thiên nói xong, vươn tay một phen túm lấy đóa hoa đỏ thẫm trên đầu Hoa Tài Đầu.

Dùng sức nhổ.

Phốc...

Hoa Tài Đầu hoảng sợ nhìn hoa trên đầu của mình, bị Tiêu Thiên bạo lực nhổ xuống, cực kỳ đau khổ.

Tiêu Thiên hành động rất nhanh, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, hoa đỏ lớn trên đầu đã bị kéo xuống.

Bông hoa bị ngắt khỏi đầu Hoa Tài Đầu, máu lập tức tuôn ra xối xả, mặt mũi hắn ta đỏ bừng.

Khí tức suy yếu bằng tốc độ cực nhanh.

“Tiêu ân công, tộc Đầu Hoa bọn ta bị ngắt hoa trên đầu xuống sẽ chết đó!” Hoa Kinh Thần bên cạnh lấy lại tinh thần, vô cùng lo lắng lên tiếng, cuống quýt tiến lên.

Hoa trên đầu tộc người bọn họ cực kỳ cứng cỏi, nhổ hoa là việc rất gian nan.

Khi cảnh giới tăng lên, bông hoa trên đầu sẽ càng thêm mạnh mẽ, thậm chí còn có thể chống lại công kích, tựa như chiếc mũ sắt tự nhiên.

Nhưng một khi hoa trên đầu bị nhổ ra, họ sẽ hoàn toàn chết ngắc.

Hoa trên đầu tượng trưng cho tính mạng của tộc Đầu Hoa bọn họ.

Những người thuộc tộc Đầu Hoa chết đi, hoa trên đầu họ sẽ tàn úa theo và trôi dạt khắp thiên địa.

Ai có thể ngờ sức lực của Tiêu Thiên lại kinh khủng đến vậy, hắn ra tay đầy bạo lực, ngắt thẳng hoa trên đầu con trai ông xuống.

“Tiêu ân công, hoa trên đầu tộc người bọn tôi có vấn đề gì ư?” Hoa Tài Đầu giơ tay ra hiệu phụ thân đừng hoảng hốt, bản thân hắn ta thì nhìn về phía Tiêu Thiên.

Nếu Tiêu Thiên muốn hại chết mình, cần gì phải phiền phức thế này?

Thật ra, kết hợp với lời đối phương vừa nói, Hoa Tài Đầu đã đoán được chút ít.

Tiêu Thiên gật đầu, đột nhiên xòe tay ra.

Cánh hoa héo úa mở bung, để lộ thứ quả đỏ rực như lửa trong lòng bàn tay Tiêu Thiên.

“Ăn đi!” Tiêu Thiên đưa quả đỏ rực ấy cho Hoa Tài Đầu đang có khí tức uể oải.

Hoa Kinh Thần bên cạnh trông thấy cảnh này lập tức sợ ngây người.

Hoa trên đầu con trai thật sự có thể nở ra quả luôn hả?

Nhưng tại sao khi tộc người bọn họ chết đi thì hoa trên đầu lại khô héo, nào có chuyện này bao giờ...

Oành đùng!

Phảng phất có sét đánh đùng đoàng trong thức hải của Hoa Kinh Thần, toàn thân ông run lên.

Cổ thụ hoa thần!

Tử thụ hoa thần!

Bình Luận (0)
Comment