Đại kiếp.
Lúc trước, Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ đã giành được rất nhiều thứ có thể tăng thực lực lên đáng kể. Sau này khi đại kiếp ập đến thì bọn họ có thể bảo tồn tính mệnh.
Và Tử Tâm Liên kia dường như đã biết trước điều gì đó mà bí quá hóa liều, hấp tấp hành động.
Lần này, gấp rút tiếp viện cũng là để mọi người sớm thích ứng. Nói không chừng, tình trạng chinh chiến như này trên thực tế lại là trạng thái bình thường.
Đương nhiên, Chung Dương Minh muốn xem trò cười ở phương diện này chỉ là một tâm tư nho nhỏ.
Người ngang tàng như Tiêu Thiên thật sự hiếm có cơ hội nhìn thấy ông đau đầu như thế này.
Tiêu Thiên vừa cầm đũa gắp thức ăn vừa phủ nhận suy đoán của Chung Dương Minh: “Tuy rằng Võ Lăng quân có vấn đề nhưng vốn không phải là đại kiếp.”
“Tại sao Võ Linh quân không phải là đại kiếp?” Chung Dương Minh tỏ vẻ khó hiểu.
“Bởi vì biệt danh của Võ Linh quân là pháo hôi doanh, mà đã là một nhóm pháo hôi thì sao xem là đại kiếp được.” Đột nhiên, một bóng người từ trên trời đáp xuống, đi tới ngồi xuống bàn ăn.
Người vừa tới chính là Long Khâu Đạo.
Sau khi ngồi xuống, ông chắp tay về phía Tiêu Thiên: “Tiêu đại nhân, chuyện đã làm xong rồi.”
“Ừm.” Tiêu Thiên gật đầu.
Long Khâu Đạo cầm bầu rượu rót cho Tiêu Thiên, đồng thời nhìn về phía Chung Dương Minh: “Đại kiếp thật sự có lẽ là lực lượng khống chế Võ Linh quân khiến nhiều chủng tộc phải trở thành pháo hôi quân.”
“Có lẽ lực lượng đó chính là một bên khác của chiến trường hư không.”
Chung Dương Minh nhìn thấy Long Khâu Đạo thì không lấy làm ngạc nhiên. Vì lúc nào Tiêu Thiên trở về là lão già này tự nhiên cũng sẽ trở về theo.
Chỉ là lời nói của đối phương khiến ông có chút kinh ngạc: “Võ Linh quân hùng mạnh như vậy mà chỉ là bia đỡ đạn thôi ư, ngươi có chắc không?”
“Ngươi đã nghe qua về tộc Cổ Thần chưa?” Long Khâu Đạo hỏi ngược lại Chung Dương Minh.
Chung Dương Minh gật đầu: “Nghe qua rồi!”
“Hửm?” Tiêu Thiên đang ăn thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ngươi chưa từng nghe là đúng rồi, tộc này…” Mà Long Khâu Đạo vẫn đang tiếp tục nói chuyện cũng đột nhiên quay đầu nhìn Chung Dương Minh với vẻ bất ngờ.
Khoảnh khắc tiếp theo, Long Khâu Đạo kêu lên: “Lão phu sống lâu như vậy mà vẫn không biết gì về tộc Cổ Thần này, sao ngươi biết được?”
“Trước đây ở vực Nam Hoang, không phải đào được rất nhiều di tích sao.” Chung Dương Minh vừa nói vừa nhìn ề phía Tiêu Thiên, “Tiêu đại nhân, điển tịch truyền thừa ban đầu ngươi đạt được không phải là từ tộc Cổ Thần sao?”
“Hình như còn có nhiều di tích cổ lão hơn ở dưới lòng đất của chúng ta, chúng đã từng ở bên dưới di tích đế quốc Đại Viêm của Đại Viêm đế.”
“Một số kiến trúc được khắc rõ tuyên cổ vĩnh hằng và dòng chữ thần phù hộ bát phương cùng với một số ngọc bài cổ được khai quật có khắc dòng chữ Cổ Thần.”
“Nghĩ lại thì có vẻ đó chính là tộc Cổ Thần mà các ngươi vừa nhắc đến.” Chung Dương Minh nhìn Tiêu Thiên và Long Khâu Đạo rồi nói: “Chẳng lẽ…các ngươi đã chạm mặt người sống rồi à?”
“Trông như thế nào?”
Long Khâu Đạo vội vàng nói: “Bọn họ có sừng vàng với những đường vân cổ quái trên đỉnh đầu, mái tóc màu vàng óng, trên da khắc kim văn. Thực lực của bọn họ vô cùng lợi hại và am hiểu nhiều bí thuật, bọn họ còn có thể hấp thu linh hồn và cải thiện loại hình thiên địa.
“Thì ra đây chính là tộc Cổ Thần!” Bên cạnh, Tuyết Phú Quý nghe loáng thoáng nhưng cũng vỗ đùi và kinh ngạc kêu lên.
Giọng nói của Tuyết Phú Quý khiến mọi người giật hết cả mình.
Ba người đồng loạt quay đầu và nhìn về phía hắn.
“Lúc đó, tại sao con rể tốt của ta lại ra tay khi hắn đang là một hoàng đế của hoàng triều Đại Viêm và tại sao con gái ta lại bộc phát làm kinh động lão tổ phải bắt về?”
“Chính là bởi vì tộc Cổ Thần này âm thầm lẻn vào hoàng triều Đại Viêm và đụng phải bọn họ!”
Sau đó, Tuyết Phú Quý kích động thuật lại từng điều mình biết về tình hình lúc đó.
Trong mơ hồ, ông cảm thấy cháu rể mình có thể đã biết được một bí mật khó lường.
“Chúng động thủ với Thái Thượng Hoàng, lẻn vào Man tộc rồi đến vực Bách Hoa ư?” Long Khâu Đạo tổng hợp lại tình báo mình đạt được rồi vội vàng nhìn Tiêu Thiên.
“Tiêu đại nhân, ta nghi ngờ Đế Tân Lộ này chỉ là tiện đường đi đến vực Bách Hoa trước!”
“Mục đích thật sự của hắn thật ra là để đi đến hoàng triều Đại Viêm đã bị ngài mang theo…”
“Không, nói chính xác là vùng không gian mà ngài đã chém đứt kia!”
Tiêu Thiên nheo mắt, xoa xoa tay: “Thật thú vị.”
“Vực Bách Hoa?” Bên cạnh, Chung Dương Minh và Tuyết Phú Quý càng kinh ngạc hơn, “Các ngươi đến vực Bách Hoa rồi?”
Phải biết rằng bên phía hoàng triều Đại Viêm còn một nhóm người tộc Đầu Hoa nữa.
Long Khâu Đạo không lên tiếng mà chỉ nhìn sang Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên thở dài và xua tay: “Ngươi cứ nói đi.”
Sau đó, Long Khâu Đạo cũng giải thích cặn kẽ nguyên nhân và kết quả của sự tình.