Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 436 - Chương 436. Lần Đầu Tiên Tiêu Thân Vương Bị Ngăn Cản

Chương 436. Lần đầu tiên Tiêu Thân Vương bị ngăn cản Chương 436. Lần đầu tiên Tiêu Thân Vương bị ngăn cản

“Vậy là nguy cơ của vực Bách Hoa đã được giải trừ rồi sao?”

“Hóa ra bọn họ là tộc Hoa Thần, lại còn xinh đẹp như vậy?”

Lão nhân gia Tuyết Phú Quý hiếu kỳ đến mức vô thức đưa tay lên sờ cằm và nói: “Kỳ quái, theo lý mà nói thì ở nơi vùng đất biên giới của chư thiên vạn giới vắng vẻ này lấy đâu ra nhiều thứ tốt như vậy.”

“Vậy mà chỗ đó còn có tộc Hoa Thần, cổ thụ hoa thần, thật là kỳ lạ.”

Tuyết Phú Quý lẩm bẩm làm Tiêu Thiên cũng phải lên tiếng: “Những thứ tốt đẹp này đều rất cổ lão và xa xưa, ngay cả Long Khâu Đạo cũng không biết rõ về chúng.”

“Vậy có khi nào chính vùng đất vắng vẻ này mới thật sự là hạch tâm địa giới trong quá khứ.”

Tiêu Thiên vừa dứt lời thì Tuyết Phú Quý đã xua tay: “Không có khả năng, nếu như đây là vùng đất hạch tâm thì sẽ không đến mức linh khí mỏng manh, tài nguyên thiếu thốn như thế, mà ở nơi này cũng không có chiến trường hư không nào nữa.”

“Tiểu Tiêu à, sỡ dĩ nơi này là biên giới cũng là bởi vì nó có một màn chắn thế giới hư không vô cùng khổng lồ làm ranh giới, chặn nó lại…”

Tuyết Phú Quý nói đến đây thì đột nhiên khựng lại, nét mặt ông lộ vẻ cứng đờ.

Chờ một chút…

Nó bị màn chắn thế giới vô cùng khổng lồ ngăn lại cho nên mới gọi là biên giới.

Chư thiên vạn giới đều nhận biết như vậy.

Nhưng dựa vào cái gì?

Nếu như các vùng đất không có màn chắn thế giới này ngăn cản thì sao?

“Nếu như không có màn chắn thế giới thì nơi đây có phải là vùng đất hạch tâm ở quá khứ hay không?” Đôi mắt Tuyết Phú Quý lóe sáng và nói.

Lời này của Tuyết Phú Quý thật sự đã khiến ánh mắt của Chung Dương Minh lóe lên: “Không phải không có khả năng đó xảy ra, nếu nói như vậy thì nơi cổ lão này có tài nguyên phong phú và rất nhiều di tích, nghe có vẻ rất hợp lý.”

“Có lẽ trong quá khứ nơi này đã xảy ra đại chiến gì đó đánh sập trung tâm địa giới ban đầu, cho nên bây giờ mới có nhiều mảnh vỡ thế giới như vậy.”

Tiêu Thiên suy ngẫm rồi nhẹ nhàng gật đầu, có lẽ chân tướng chính là như thế.

“Nhưng trong hạch tâm địa giới hiện tại của chư thiên vạn giới dường như càng có nhiều mảnh vỡ thế giới hơn.” Tuyết Phú Quý có chút chần chừ nhìn Chung Dương Minh.

Ở bên cạnh, Long Khâu Đạo nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đúng lắm, vùng đất hạch tâm thiên địa càng kiên cố thì thế giới giới vực sẽ càng cường đại hơn, linh khí dồi dào không kể xiết.”

“Như vậy vùng đất này càng có khả năng liên kết với thượng giới và thượng giới kia mới là chỗ hạch tâm, nhưng nơi này lại không có dấu hiệu như vậy.”

Tuyết Phú Quý như hiểu ra và gật đầu theo: “Suýt chút nữa ta đã nghĩ sai rồi. Ngoại trừ điều này thì ở bát phương khác đều có màn chắn thế giới nữa.”

“Chỉ là màn chắn thế giới ở vùng đất phía đông vắng vẻ này tương đối yếu kém và có chiến trường hư không.”

“Nhưng màn chắn thế giới ở những phương vị khác lại kiên cố kinh khủng, chúng bao trùm toàn bộ chư thiên vạn giới.”

“Chính xác, nơi này chính là biên giới.”

Tuyết Phú Quý đến từ Hoàn Sơn giới là một nơi rất gần với hạch tâm, còn Long Khâu Đạo là một sự tồn tại giống như đồ cổ vậy, cho nên sự hiểu biết của hai người càng nhiều.

Lần này, đến lượt Chung Dương Minh mông lung rồi, nếu bên này không phải vùng đất hạch tâm thì sao lại có nhiều tài nguyên trân quý cổ lão đến như vậy.

Vì sao lại có nhiều di tích đến như vậy, còn để cho tộc Cổ Thần kia cố ý truy đuổi đến nơi này.

Nếu như màn chắn thế giới thật sự là biên giới của chư thiên vạn giới, vậy thì chiến trường hư không liên kết với cái gì.

Rốt cuộc, tình hình bên kia là như thế nào?

Cho tới bây giờ, dường như bên phía bọn họ vẫn chưa đột phá qua chiến trường hư không.

Bọn họ đã từng có kế hoạch đột phá chiến trường hư không nhưng những người được phái đi không có ai may mắn sống sót.

Chung Dương Minh càng tò mò, hỏi Long Khâu Đạo: “Ngươi không thể thẩm vấn những kẻ tộc Cổ Thần kia ư?”

“Không thẩm vấn được, linh hồn bọn họ có phong cấm nên không hỏi được gì.” Long Khâu Đạo xua tay và trả lời câu hỏi của Chung Dương Minh: “Ta đã đưa bọn họ đến trang trại chăn nuôi Thanh Viêm và bố trí trận pháp rồi.”

“Nếu nơi này quan trọng đúng như những gì chúng ta suy đoán thì đồng tộc của hắn nhất định sẽ lại đến, nói không chừng còn muốn giải cứu hắn đó.”

“Chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ là được.”

Chung Dương Minh gật đầu tán thành, ý kiến quả thật rất hay.

Nếu đã thẩm vấn mà không đạt được thông tin cần thiết, chi bằng cứ giam giữ bọn họ và yên lặng theo dõi.

Nếu thật sự có đồng tộc của hắn đến giải cứu, nói không chừng còn thể đạt được càng nhiều tình báo hữu ích hơn.

Kế sách hay.

“Có điều, vị tộc Cổ Thần được sắp xếp làm việc gì trong trang trại chăn nuôi Thanh Viêm vậy?” Nghĩ đến đây, Chung Dương Minh đột nhiên nhỏ giọng hỏi Long Khâu Đạo với vẻ hiếu kỳ.

Bình Luận (0)
Comment