Chung Dương Minh kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn về phía Long Khâu Đạo.
Bên cạnh, Tiêu Thiên khi nghe được lời này cũng ngạc nhiên nhìn về phía Long Khâu Đạo.
“Hai người nhìn ta làm cái gì?” Long Khâu Đạo khó hiểu.
Tiêu Thiên nhìn chằm chằm Long Khâu Đạo: “Ngươi đã từng làm việc bên cạnh Nhân hoàng, sao lại không biết ông ấy còn sống hay không hả?”
“Ta biết Nhân hoàng vẫn còn sống mà.” Long Khâu Đạo thản nhiên nhìn Tiêu Thiên và nói: “Nếu Nhân hoàng không còn sống, linh hồn của ta không có ngài ấy phù hộ thì sớm đã sụp đổ rồi, đồng thời di tích Thánh Long cũng sẽ bị hủy diệt.”
Nhưng sau đó, Long Khâu Đạo lại ra vẻ nịnh nọt: “Đương nhiên, khi ta ở bên cạnh ngài thì chút phúc lành của Nhân hoàng cũng chẳng là gì cả.”
Tiêu Thiên giật giật khóe miệng: “Ngươi biết mà không nói?”
“Tiêu đại nhân, ngài cũng không có hỏi ta mà.” Long Khâu Đạo nhún vai với vẻ mặt vô tội: “Huống hồ, Nhân hoàng còn sống hay đã chết thì không ảnh hưởng gì đến ngài.”
“Tốt xấu gì thì ngài cũng là tổ tiên của bệ hạ, sao lại nói là không ảnh hưởng gì.” Tiêu Thiên lẩm bẩm, bắt đầu rơi vào trạng thái suy tư: “Có lẽ Nhân hoàng…”
“Tiêu đại nhân, chuyện này ngài không cần nghĩ nhiều, Nhân hoàng tuyệt đối sẽ không có những ý nghĩ dư thừa nào đâu.” Long Khâu Đạo sợ đến mức vội vàng ôm lấy Tiêu Thiên và lên tiếng khuyên can.
Đùa chứ, với tính tình này của Tiêu đại nhân, nếu như thật sự có suy đoán lung tung với Nhân hoàng.
Đến lúc đó, nếu hai người thật sự động thủ, trong mắt của Long Khâu Đạo thì Nhân hoàng chưa chắc đánh bại được ông nội trước mặt này.
Suy cho cùng, ông nội này căn bản không phải là người bình thường nên không thể tính toán theo lẽ thường được.
“Được rồi, ta không suy nghĩ lung tung nữa, có điều Nhân hoàng hiện tại đang sống ở nơi nào?” Tiêu Thiên nói đến đây thì lấy làm lạ: “Lúc trước nghe nói hoàng đế Đại Viêm lấy thân tuẫn đạo giúp đỡ Nhân hoàng chống lại đại kiếp.”
“Ta còn cho rằng ngài ấy đã chết trong trận đại kiếp kia nữa chứ.”
Long Khâu Đạo lắc đầu nhìn Tiêu Thiên: “Tiêu đại nhân, nói thật ta vẫn luôn ở trong di tích Thánh Long nên không rành thế sự cho lắm, đối với việc Nhân hoàng còn sống thì ta có thể cảm nhận được nhưng cụ thể ngài ấy đang ở đâu thì ta…”
“Lão nhân gia Nhân hoàng đang ở thượng giới.” Bên cạnh, Tuyết Phú Quý bừng tỉnh lại, ông tỏ vẻ kỳ lạ nhìn Long Khâu Đạo.
Sau khi Tuyết Phú Quý nghe được cuộc thảo luận vừa rồi và biết rằng lão giả Thánh Long ở trước mặt mình lại là người bên cạnh Nhân hoàng thì lấy làm kinh ngạc.
“Ông ngoại nói Nhân hoàng đang ở thượng giới sao?” Thấy Tuyết Phú Quý biết rõ tình hình, Tiêu Thiên tò mò nhìn sang ông: “Vậy khi ngài ấy đi thượng giới thì có mang theo ba ngàn thê tử đi cùng không?”
“Khụ khụ khụ…” Câu hỏi của Tiêu Thiên khiến Tuyết Phú Quý suýt chút bị sặc.
Mất một lúc lâu sau Tuyết Phú Quý mới hoàn hồn lại, ông vuốt khóe miệng rồi nhìn Tiêu Thiên ở trước mặt: “Nhân hoàng ở thượng giới, khi liên kết với thượng giới, Nhân hoàng sẽ ban hành lệnh chỉ.”
“Theo lệnh chỉ của Nhân hoàng, thế lực hoàng đình phân tán cùng không ít chiến lực đóng quân trên chiến trường hư không rộng lớn để chống lại ngoại địch.”
“Về phần Nhân hoàng đi thượng giới lúc nào, vì sao đi thượng giới và tình hình ở thượng giới ra sao thì ta không hiểu rõ lắm.”
“Hiện nay, việc liên kết với thượng giới của chúng ta có hạn, muốn phi thăng lên thượng giới cũng khó khăn hơn trước rất nhiều.”
Tuyết Phú Quý không ngừng kể lại cho đám người Tiêu Thiên rất nhiều điều chưa từng được nghe.
Sau khi hàn huyên một lát, Tiêu Thiên sực nhớ đến chuyện chính, nhìn về phía Chung Dương Minh.
Tiêu Thiên lên tiếng: “Bệ hạ đã rời đi, tạm thời ngươi có thể hỗ trợ xử lý công việc của hoàng triều Đại Viêm được không?”
Nghe câu hỏi đột ngột của Tiêu Thiên, Chung Dương Minh gật đầu: “Được, Thân Vương đại nhân có gì phân phó?”
“Ngươi có thể thông báo đến bên Nguyên Thủy ma quốc hay không?” Tiêu Thiên hỏi tiếp.
“Không thành vấn đề!” Chung Dương Minh dở khóc dở cười gật đầu: “Tình hình của bệ hạ ngươi cũng biết rồi đó, Nguyên Thủy ma quốc có quan hệ rất mật thiết với bên chúng ta.”
Tiêu Thiên gật đầu rồi phân phó cho Chung Dương Minh: “ Sơn vực Huyền Phú và vực Bách Hoa đã được ghép lại với nhau và được ta đặt tên là Đế vực Liên minh Nữ Đế.”
“Chờ chút, ta định dời vực Thánh Ma qua ghép chung với nó nữa thì mới xem như hoàn chỉnh.”
“Hơn nữa, vị trí của tuyến phòng ngự thứ hai khá tốt, thoải mái hơn nhiều so với nơi xa xôi này.”
“Đến lúc đó, khi ba thế giới giới vực hợp lại với nhau thì đó sẽ là một nơi lợi hại hơn nhiều so với trước kia. Sau đó, ta sẽ để tộc Hoa Thần trồng cây hoa thần, tiện thể tịnh hóa một chút linh khí thiên địa luôn.”
“Chậc chậc, nguyên liệu nấu ăn được sinh trưởng ở trong thế giới giới vực cường đại thế này thì hương vị mới tuyệt vời làm sao.”
“Chung Dương Minh à, với tài năng nấu ăn của ngươi, giờ mới thật sự gọi là có đất dụng võ rồi.”
Nói đến đây, Tiêu Thiên phấn khích không thôi, vỗ nhẹ cỗ vũ Chung Dương Minh.