Chung Dương Minh xoa trán, chịu thua Thân Vương đại nhân nhà mình.
Tam đại thế giới giới vực ghép vào một chỗ mà chỉ toàn nghĩ đến chuyện làm thế nào để ăn ngon thôi.
Tuyệt!
“Được, ta sẽ nhanh chóng đi an bài việc bên này.” Chung Dương Minh gật đầu đáp ứng đối phương.
Việc thế giới giới vực hợp lại, qua lời của Tiêu Thiên thì rất nhẹ nhàng nhưng thật ra nó là chuyện lớn.
Toàn bộ vực Thánh Ma cần phải sớm chuẩn bị một chút, may là trước đó đã làm xong không ít công việc rồi.
Dù sao, thỉnh thoảng Tiêu Thiên sẽ dùng mảnh vỡ thế giới để dung nhập vào trong vực Thánh Ma.
Cuộc trò chuyện giữa hai người diễn ra rất nhẹ nhàng và vô cùng tùy ý.
Tuyết Phú Quý ở bên cạnh liền sửng sốt khi nghe được điều này: “Chờ một chút, ghép thế giới giới vực lại với nhau là có ý gì?”
“À…” Tiêu Thiên liếc nhìn Tuyết Phú Quý, thản nhiên nói: “Ông ngoại, người con có chút đặc biệt, huyết mạch có thiên phú đặc thù có thể kéo lấy thế giới giới vực đồng thời ghép chúng lại cùng một chỗ.”
“Không ngờ con còn có thiên phú như thế này?” Tuyết Phú Quý kinh hãi quan sát Tiêu Thiên rồi vội vàng nói: “Thiên phú này, con phải giấu đi, chớ để người khác biết được.”
“Nếu không, nó có thể sẽ dẫn đến rắc rối đó.”
“Có một tộc tên là tộc Linh Năng. Thiên phú của bọn bọ có thể ngưng tụ linh khí thiên địa tạo thành linh thạch từ trong không khí, tốc độ cực kỳ nhanh và chất lượng cũng thượng thừa.”
“Nhưng bây giờ, tộc Linh Năng đang ở trong tình trạng rất thảm thương. Bọn họ đều bị bắt đi làm nô lệ chế tạo linh thạch.”
“Cái gì!” Tiêu Thiên kinh hãi nhìn sang Tuyết Phú Quý: “Không ngờ trên đời này còn có chủng tộc như vậy, đây…đây không phải là kiếm tiền từ không khí sao?”
“Thế mà lại có chủng tộc như này?” Long Khâu Đạo cũng giật mình, ông chưa từng nghe nói đến chủng tộc này.
“Thật đó, tộc Linh Năng là tộc mới sinh ra, đáng tiếc tộc này không người nào có được tự do.” Nói đến đây, Tuyết Phú Quý lắc đầu: “Tuyết gia chúng ta cũng có nuôi nhốt không ít người tộc Linh Năng.”
“Hả!!!” Tiêu Thiên nghe được lời này của Tuyết Phú Quý lập tức kêu lên và ôm lấy đối phương: “Ông ngoại à, loại chuyện này không đúng đâu à!”
“Ai nói không phải chứ?” Tuyết Phú Quý lắc đầu nhìn Tiêu Thiên: “Năm xưa ta còn ở trong tộc, những gì ta có thể giúp bọn họ cũng có hạn, đơn giản là để cho bọn họ có thể sống thoải mái hơn một chút mà thôi.”
“Đây là sự áp bức, đây là sự ngược đãi, đây là hành vi cực kỳ vô đạo đức và không đúng đắn.” Tiêu Thiên đồng cảm và thở dài.
“Đáng tiếc, chung quy đây cũng là chuyện nội bộ của Tuyết gia, người ngoài sao có thể tùy tiện nhúng tay vào được.”
Tuyết Phú Quý cười khổ lắc đầu khi nghe Tiêu Thiên nói.
Ai nói không phải chứ?
Với lại, hiện tại nói chuyện này thì có ích lợi gì chứ, bọn họ vừa chạy ra khỏi Tuyết gia và hy vọng Tuyết gia sẽ không bao giờ tìm thấy bọn họ.
Làm gì có thời gian mà đi tọc mạch mấy vấn đề như vậy.
Chỉ là, khi Tuyết Phú Quý đang thở dài thì ông nghe thấy người cháu rể tốt dường như đang lẩm bẩm điều gì đó ở bên cạnh.
“Đến lúc đó, con phải hỏi nhạc phụ xem, khi ông ấy chịu sự ngược đãi trong Tuyết gia thì liệu nhạc mẫu có buồn không?”
“Nếu như bọn họ không vui thì Nữ Đế cũng sẽ không vui.”
“Nếu như nàng không vui thì những ngày tháng này của ta chỉ sợ rằng…”
“Xì, không ngờ lại như vậy!”
“Ta hiểu rồi!”
Hiểu rồi?
Hiểu cái gì?
Tuyết Phú Quý ngồi bên kia, nghĩ đến lời thì thầm của Tiêu Thiên thì hết sức tò mò.
Hơn nữa, ông phát hiện Long Khâu Đạo và Chung Dương Minh bên cạnh lần lượt lộ vẻ mặt thương hại.
Cũng không biết đang thương hại ai.
“Tiêu đại nhân, chúng ta vẫn nên tỉnh táo một chút.” Long Khâu Đạo bên cạnh không nhịn được nói: “Chuyện của Tuyết gia còn chưa làm rõ, phải xem lại đã.”
Chung Dương Minh cũng tham gia thuyết phục: “Suy cho cùng, ngài vẫn nên cho người ta một cơ hội, ngài nói xem có đúng không?”
Đùa à, bọn họ thật sự lo rằng Tiêu Thiên suy đi nghĩ lại rồi sẽ đưa họ vượt qua khoảng cách không biết bao xa để xông thẳng đến chỗ Tuyết gia người ta đấy.
Giảng đạo lý, nói lương thiện, giáo dục người ta.
Bây giờ, bệ hạ đang dẫn người tiến đến chiến trường hư không Vẫn Viêm, cần phải có người tọa trấn vực Thánh Ma.
Đầu óc nóng lên một tí là không xong ngay.
Tiêu Thiên có vẻ đã bị thuyết phục, gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, vẫn nên cho cơ hội. Cứ cho bọn họ một cơ hội đi, tạm thời chờ vài ngày đã. Đợi đến lúc gặp được nhóm nhạc phụ, hỏi rõ ràng xong rồi nói tiếp.”
“Quan trọng nhất là phải ổn định một chút.”
“Khoảng thời gian này, từ từ xem sao.”
“Thời gian sẽ cho chúng ta biết chân tướng.”
Nghe Tiêu Thiên nói vậy, Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo cùng lúc co giật khóe miệng, biết tạm thời đối phương sẽ không hiểu và làm này làm kia.
“Ồ, Tiểu Tiêu, đứa trẻ này nói chuyện có trình độ đấy nhỉ!” Tuyết Phú Quý bên cạnh nghe xong bèn giơ tay, dựng thẳng ngón cái với Tiêu Thiên, bày tỏ khen ngợi.