Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 440 - Chương 440. Bình Tĩnh Kể Lại Trải Nghiệm Trong Quá Khứ

Chương 440. Bình tĩnh kể lại trải nghiệm trong quá khứ Chương 440. Bình tĩnh kể lại trải nghiệm trong quá khứ

Có trình độ...

Long Khâu Đạo và Chung Dương Minh liếc nhìn Tuyết Phú Quý, vẫn là bớt tiếp xúc với vị đại gia này thì hơn.

Sao họ thấy câu này nghe quen quá vậy?

Bởi vì lúc họ theo Tiêu Thiên đi trang trại chăn nuôi Thanh Viêm, thời điểm Tiêu Thiên chờ đám heo Thanh Viêm lớn lên cũng cảm khái như thế.

“Quan trọng nhất là phải lớn một chút.”

“Khoảng thời gian này, từ từ xem sao.”

“Thời gian sẽ cho chúng ta biết mỹ vị.”

Rõ ràng lời này của Tiêu đại nhân là vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng!

“Nhưng Thân Vương đại nhân, vì sự an toàn của chiến trường hư không Vẫn Viêm, ngài có thể ra tay với vực Thánh Ma nhanh hơn một chút.” Chung Dương Minh nhắc đến chính sự, nhìn về phía Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên nhìn đối phương: “Ồ?”

“Ngài quên Thánh Ma đại đế Lạc Thao Thiên dùng thuật sơn hà xã tắc gắn kết chính mình với vực Thánh Ma à?” Long Khâu Đạo bên cạnh chỉ xuống đất đai dưới chân, giải thích với Tiêu Thiên: “Ngài kết hợp với vực Thánh Ma, lấy đó làm chủ thể.”

“Chiến lực của Thánh Ma đại đế tự nhiên sẽ tăng vọt.”

“Mà sau khi ông ấy tăng cường chiến lực, sự an toàn của chiến trường hư không Vẫn Viêm đương nhiên cũng được tăng lên rất nhiều, tất cả đều bình an vô sự.”

Nghe Long Khâu Đạo giải thích như vậy, Chung Dương Minh bên cạnh gật đầu phụ họa.

“Được rồi, chờ ta ăn uống no đủ và ngủ một giấc thoải mái xong, chúng ta lập tức hành động.” Tiêu Thiên nhìn Chung Dương Minh: “Lúc di chuyển vực Thánh Ma, ngươi có thể đồng thời chuẩn bị làm việc.”

“Tất nhiên không thành vấn đề.” Chung Dương Minh đáp lại: “Thân Vương đại nhân, chuyện này vốn là trách nhiệm của ta.”

Tiêu Thiên lại xoay đầu nhìn về phía Long Khâu Đạo cạnh đó: “Về phương diện chiến hạm, ngươi để ý một chút. Lúc chúng ta đi chiến trường hư không, không thể để một mình ta bay đến đó được.”

“Tiêu đại nhân, đã sắp ổn rồi, ngài cứ yên tâm.” Long Khâu Đạo vội vàng gật đầu đồng ý với Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên vừa cảm thấy hài lòng thì bắt gặp Tuyết Phú Quý đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, vội vươn tay: “Ông ngoại, mời ngài dùng bữa, đừng khách sáo.”

Tuyết Phú Quý trông khá kỳ quái, nhìn Tiêu Thiên trước mặt dở khóc dở cười.

Cái gì gọi là mình đừng khách sáo hả? Rõ ràng ông tới trước, bữa cơm này cũng là Chung Dương Minh nấu vì mình mà.

Nhưng...

“Ha ha ha, được.” Tuyết Phú Quý vẫn hiền lành không đổi, mỉm cười, gật đầu liên tục.

Ông rất thích đứa trẻ trước mặt này.

Chỉ là phải tỏ ra thần bí một chút.

Đặc biệt là Long Khâu Đạo, vị lão tiền bối Thánh Long đã từng đi theo Nhân hoàng này làm ông thật sự cảm thấy bất ngờ.

Lão tiền bối vậy mà lại nghe lời Tiêu Thiên răm rắp, kể cũng lạ.

Nhưng Tuyết Phú Quý không quan tâm chuyện này cho lắm. Điều làm ông tò mò nhất.

Chính là vực Thánh Ma sẽ được chắp nối lại thế nào.

“Yên Nhi từng nhắc qua đứa trẻ này đã ăn được bảo vật thiên địa và phá vỡ cực hạn thể tu.”

“Liệu có phải thiên phú này thức tỉnh nhờ bảo vật thiên địa không?”

“Thế giới rộng lớn, quả nhiên không thiếu chuyện lạ.”

Tuyết Phú Quý đang nghĩ ngợi, chợt nghe Tiêu Thiên gọi mình: “Ông ngoại, mau ăn đi ạ, để nguội sẽ không ngon nữa.”

“Được được.” Tuyết Phú Quý vội vàng trả lời, bỗng nhớ tới điều gì đó: “Tiểu Tiêu à, nếu không con cứ gọi ta là lão Tuyết đi?”

“Vừa gặp mặt đã bắt con gọi thế này thì quá chiếm lợi của con rồi.”

Tiêu Thiên kỳ quái nhìn Tuyết Phú Quý, thắc mắc: “Như vậy có gì chiếm lợi đâu ạ?”

“Ha ha ha, nếu để ông ngoại con biết, nói không chừng sẽ xúc động lắm đấy.” Tuyết Phú Quý cười khẽ.

“Không sao đâu ạ, con không biết ông ngoại mình là ai.” Tiêu Thiên nhún vai, không để bụng.

Tuyết Phú Quý giật mình, hơi kinh ngạc: “Đây... sao lại thế?”

“À, lúc đầu con được nhận nuôi.” Tiêu Thiên nuốt thức ăn trong miệng: “Trước khi được nhận nuôi, cha mẹ con đã sớm bị nghĩa phụ giết hết, có vẻ đã dọn dẹp sạch sẽ, con không tra ra được gì.”

“Hình như con chưa từng có trưởng bối giống vậy, gọi ngài là ông ngoại rất tốt. Ít nhất hiện giờ con đã có ông ngoại rồi.”

Tiêu Thiên nói xong bèn quay sang cười với Tuyết Phú Quý, để lộ hàm răng trắng sáng.

“Rốt cuộc sao đứa trẻ này có thể dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại trải nghiệm như thế chứ?” Tuyết Phú Quý im lặng, âm thầm cảm khái.

Nghĩ đến đây, Tuyết Phú Quý lập tức đứng dậy, đi đến ngồi bên cạnh Tiêu Thiên, trong tay bỗng xuất hiện thêm vò rượu.

“Mùi vị của vò rượu này ngon lắm, đứng đầu Hoàn Sơn giới đấy.” Tuyết Phú Quý nói rồi nhẹ nhàng choàng tay lên vai Tiêu Thiên: “Tiểu Tiêu à, uống với ông ngoại hai bát nhé?”

“Được ạ, có điều mùi vị rượu Nữ Đế Thanh Viêm chỗ bọn con cũng không kém cạnh đâu.” Tiêu Thiên nói xong bèn lấy một vò ra từ không gian hệ thống: “Ngài nếm thử không?”

Tuyết Phú Quý hai mắt sáng rỡ, nhìn vò rượu trong tay Tiêu Thiên, cười nói: “Rượu của con tuyệt thật, lão già ta đến vực Thánh Ma này lâu như vậy nhưng vẫn khó có được.”

“Nếu ngài muốn thì cứ đến tìm con là được, nhưng mà phải trả tiền đấy nhé, chắc ngài sẽ không chiếm lợi chỗ vãn bối đâu nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment