“Nhớ kỹ, chúng ta chỉ chém giết chung quanh màn chắn trận pháp trấn thủ, lúc đối phương phá màn chắn, hãy vượt qua màn chắn chém giết đối phương.”
“Nếu thấy tình thế không ổn thì lập tức lui về nghỉ ngơi, chiến đấu bám chặt là chính.”
“Nhất định phải nhớ, sốt ruột chính là kẻ địch của ngươi.”
“Chuẩn bị chiến đấu, vì bản thân các ngươi, vì người nhà và con cháu hậu bối của các ngươi.”
Lạc Thao Thiên vừa dứt lời, tám mươi vạn chiến sĩ của phòng tuyến giậm chân tiến lên một bước.
“Ha!”
Chỉ có một tiếng Ha đồng thanh, không có ngôn ngữ dư thừa, nhưng trong mắt mỗi người đều cực kỳ kiên nghị.
Đặc biệt là lão binh của chiến trường hư không Vẫn Viêm, cực kỳ rõ ràng những Võ Linh quân đó rốt cuộc là loại người gì.
Ở một vài thành trì trên chiến trường hư không, lúc còn chưa thất thủ, chiến sĩ trấn thủ ở đây, không phải là người không có nhà.
Nhưng sau khi thành phá, Võ Linh quân không có chút thương hại.
Chỉ có ngược đãi và giết chóc, sẽ không để lại bất kỳ một người sống nào cực kỳ tàn nhẫn.
Từng chiến sĩ đều trầm mặc, họ cầm theo vũ khí trong tay, đi đến phía trên tường thành thủ quan, cách màn chắn trận pháp lóe ra, ngóng phía xa.
Bọn họ đang chờ đợi, đợi đối phương phát động xung phong.
Nhưng mà, quân trận của đại quân Võ Linh quân đối diện, bỗng nhiên tách ra, nhường ra một con đường.
Một chiến xa kỳ quái to lớn được đẩy ra.
Toàn thân chiến xa tạo thành từ kim loại, sau khi Võ Linh quân đẩy ra đến chỉ định vị trí.
Vun vút!
Âm thanh siêu lớn, phá vỡ sự yên tĩnh dưới trạng thái giằng co.
Tứ chi kim loại phân liệt ra từ trong chiến trường, phá không mà ra, đóng đinh trong đất.
Cấu tạo mặt ngoài của chiến xa cũng xòe ra hai cánh tay, sau khi hợp lại cùng một chỗ, rõ ràng là một cung nỏ vô cùng khổng lồ.
Trên cung nỏ khổng lồ có khắc rãnh đường hoa văn, có chút lạnh lẽo.
“Nỏ công thành?” Lạc Thao Thiên nhìn phía xa, nhìn thấy chiến xa cung nỏ khổng lồ, chỉ cảm thấy kỳ quái.
Làm sao nỏ công thành có thể có tác dụng gì.
Chiến tranh cấp bậc này cũng không phải là nội chiến giữa người tu hành bình thường trong thế giới giới vực hạ vị.
Nhất là khi Lạc Thao Thiên nhìn thấy Võ Linh quân bắt đầu bố trí mũi tên kích thước cỡ một người ôm, giống như một cái trụ khổng lồ, ông liền cau mày.
Nỏ công thành khổng lồ như thế, tất nhiên hao phí không ít linh khí.
Nhưng tiến công bằng lực xung kích khổng lồ thì màn chắn trận pháp trấn thủ phòng tuyến hoàn toàn có thể dễ dàng ngăn cản, công hiệu phản lực, giảm lực, hấp thu trong đó đều cực kỳ khắc chế linh khí cỡ lớn chỉ có vẻ ngoài này.
“Bọn họ đang làm gì?” Vũ Tâm Nhứ ở bên cạnh trượng phu, bỗng nhiên thầm rùng mình, nhìn phía trước.
Đồng tử Lạc Thao Thiên cũng co rút lại, ông nhìn từng tộc Huyết Văn bỗng nhiên đi lên chiến trường, dùng vũ khí cắt hai cổ tay.
Sau đó, huyết khí nồng đậm bắt đầu chảy ra từ trên không, lưu chuyển tới cự nỏ chiến xa.
Linh khí của Lạc Thao Thiên ngưng tụ trên hai mắt, rõ ràng nhìn thấy rãnh phía trên cự nỏ chiến xa được huyết sắc lấp đầy, giống như đang khắc trận pháp.
Khiến ông cảm thấy sức mạnh cực kỳ xa lạ, đang không ngừng ngưng tụ trên cự nỏ chiến xa.
Nhất là khi ông nhìn thấy có tộc Huyết Văn, lại bị cự nỏ chiến xa cưỡng ép hút khô mà chết, chân mày nhướng lên.
Rốt cuộc thứ này là cái quỷ gì!
...
Hư không hắc ám, ước chừng năm chiến hạm hư không đang gấp rút tiếp viện chiến trường hư không Vẫn Viêm.
Trên boong tàu.
“Thật sự không ngờ, vấn đề viện quân lại giải quyết nhẹ nhàng như vậy dưới sự trợ giúp của ngoại công ngài.” Long Khâu Bạch Thanh nhìn Tử Nhược Yên bên cạnh, chậm rãi mở miệng.
Biểu cảm Tử Nhược Yên cũng cực kỳ quái dị, trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này, trên chiến hạm hư không ước chừng có hai trăm vạn viện quân.
Trên thực tế, trong thời gian ngắn có thể gom góp nhiều viện quân như vậy, đó là một việc mà Long Khâu Bạch Thanh khó có thể tưởng tượng.
Nhưng thao tác lại cực kỳ đơn giản.
Trong hai trăm vạn viện quân này, trong đó có hai mươi vạn là đến từ vực Thánh Ma.
Nhưng còn một trăm tám mươi vạn, là đến từ chính thần tài Tuyết Phú Quý.
Sau khi biết tình huống chiến trường hư không Vẫn Viêm thiếu người.
Tuyết Phú Quý vung bàn tay to lên, kêu cháu ngoại dẫn theo mấy người giữ nhà trông cửa của mình xuất chiến là được.
Lúc ấy Lạc Nữ Ái còn lén nói thầm với Tử Nhược Yên: “Ngoại công của ngươi có hiểu lầm gì hay không, chúng ta ra ngoài đánh giặc, đâu phải đi đánh nhau.”
Tử Nhược Yên cũng cảm thấy, khả năng là ngoại công nghĩ chuyện này quá đơn giản.
Thẳng đến khi nhìn thấy một trăm tám mươi vạn “Người trông cửa” tập kết toàn bộ đều mặc võ trang, cấp bậc cảnh giới đều trên thập giai, hai nàng đều hoàn toàn sững sờ.
Chỏm tóc ngố của Long Khâu Bạch Thanh cũng nhảy lên.
Cái gì gọi là ông thần tài?
Tài có thể thông thần!
Linh khí trữ vật của Tuyết Phú Quý chính là có thuộc tính động thiên!
Cho dù chỉ là tài phú, không thể mua được hộ vệ cường giả cực mạnh, bảo vệ bản thân chu toàn.