Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 471 - Chương 471. Mọi Người Đều Xong Đời Rồi

Chương 471. Mọi người đều xong đời rồi Chương 471. Mọi người đều xong đời rồi

Trong ánh mắt vô cùng hoảng sợ của mọi người, Tiêu Thiên xốc nửa dưới của mặt nạ lên, lộ miệng ra, há mồm liền nuốt xuống.

Ngươi đã từng thấy bom câm chưa?

“Ngao!”

Ầm!!!

Tiếng nổ khủng khiếp vang lên trong bụng Tiêu Thiên.

Sự nổ tung có uy năng đáng sợ kia lại không thể khiến bụng Tiêu Thiên nhúc nhích chút nào.

“Ợ!”

Tiêu Thiên ợ một cái, ánh mắt cũng lóe ra ánh sáng, nhịn không được mà giơ ngón cái với Chiến Khắc Cực trước mặt: “Tốt lắm, đủ mạnh!”

Bởi vì Chiến Khắc Cực thiêu đốt bản thân để chém giết, bây giờ hắn vô cùng yếu ớt, sắc mặt có chút uể oải.

Nhưng tình cảnh trước mắt, lập tức khiến hắn tinh thần.

Mồ hôi to như hạt đậu chảy ra trên trán, chậm rãi chảy xuống theo gò má.

Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, một cái tát mình vừa mới chịu, đối phương chắc đã nương tay rồi.

Nếu không, có lẽ đầu mình đã không còn nữa rồi.

Nam nhân trước mặt rốt cuộc là quái vật xuất hiện từ nơi nào vậy?

Tinh thể máu thiêu đốt đó!

Đó là thứ Huyết Duệ đại nhân tự mình luyện chế, tiêu tôn rất nhiều tài nguyên quý giá, đồng thời được mình tự tay nuôi dưỡng.

Người trước mắt, tay không mạnh mẽ nén tinh thể máu thiêu đốt đang nổ tung lại, còn một ngụm nuốt xuống bụng.

Nó nổ tung trong bụng đối phương, không sao?

Đây là thứ có thể làm nổ tung không gian, khiến khu vực chiến trường hư không sụp đổ, rơi vào trong khe hở hỗn loạn đó.

Chờ chút?

Khóe mắt Chiến Bắc Cực đột nhiên liếc nhìn thấy gì đó, hắn quay đầu lại nhìn, đột nhiên phát hiện Huyết Duệ đại nhân ở cách đó không xa.

Huyết Duệ vốn đã rời đi, tại sao lại xuất hiện ở đây.

Chiến Khắc Cực hiếu chiến, nhưng không phải người ngu xuẩn, hắn lập tức phản ứng lại.

Không phải Huyết Duệ đại nhân bị tên cường giả giấu linh hồn này bắt được lúc lẻn vào, rồi đưa trở lại chiến trường hư không đó chứ.

“Tộc Huyết Văn, hình như thực lực của ngươi cũng không tệ lắm, rất đáng tiếc, ngươi âm thầm mưu đồ...” Giọng nói nặng nề của Tiêu Thiên, vang lên dưới mặt nạ quỷ.

Chỉ là Tiêu Thiên vừa dứt lời, một tiếng cười cao hứng đột nhiên vang lên ở sau lưng, đã gọi ra tiếng.

“Ha ha ha ha, Tiêu lão đệ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”

Tiếng cười sang sảng, xưng hô lạ lùng, khiến Tiêu Thiên ở phía trước đột nhiên xoay người lại.

Hắn phóng mắt nhìn sang, người đang cao hứng cười to, rõ ràng là một nam tử tộc Thánh Ma.

So với dáng vẻ chật vật lúc trước khi Tiêu Thiên cứu ông ra khỏi chiến thành tiên phong, giờ phút này cả người đối phương sạch sẽ, lộ ra vẻ ngoài tuấn tú.

Dáng vẻ kia, rõ ràng vô cùng giống Lạc Nữ Ái.

Thân phận của ông, cũng được miêu tả rõ ràng.

Thánh Ma đại đế Lạc Thao Thiên, cha Lạc Nữ Ái.

Hơn nữa, chuyện càng lạ lùng hơn chính là, Tiêu Thiên còn phát hiện cách đối phương không xa, một người có khuôn mặt rất giống với Tử Nhược Yên đang lơ lửng và nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp.

Hoàng đế khai quốc của hoàng triều Đại Viêm, phụ thân của Tử Nhược Yên, Tử Đế Tôn!

Xa hơn nữa, có một bóng người duyên dáng mặc áo giáp đen và cầm một chiếc lưỡi hái khổng lồ.

Ngoài ra còn có một người đứng với tư thế cao quý đang cầm một thanh kiếm vàng khổng lồ và mặc áo giáp màu vàng ở bên kia.

Cùng với Long nương tóc bạc không có biểu cảm gì, nhưng chỏm tóc ngố trên đầu dựng đứng lên, lặng lẽ nhìn về phía mình.

Khóe miệng dưới mặt nạ quỷ của Tiêu Thiên không ngừng co rút, tay cũng hơi run rẩy.

Chiến trường hư không cao cấp?

Đây không phải chiến trường hư không Vẫn Viêm sao?

Thì ra tên Huyết Duệ kia đến từ chiến trường hư không Vẫn Viêm, hình như mình nghĩ sai rồi?

“Tiêu ca ca...” Lạc Nữ Ái, người lúc trước điên cuồng chém giết một vòng, quay trở về gần chỗ mọi người, nàng nhìn thấy người đeo mặt nạ quỷ, giọng nói run rẩy.

Trong lúc khẩn cấp, Lạc Nữ Ái không hề che giấu giọng nói của mình.

Khiến toàn bộ những người xung quanh đều nghe thấy.

Võ Tâm Nhứ đột nhiên quay đầu lại, nghe thấy xưng hô của nữ nhi, sắc mặt của nàng có thể nói là kinh hoàng.

“Làm sao đây?” Lạc Nữ Ái vội vàng quay đầu, nhìn về phía Tử Nhược Yên.

“...” Tử Nhược Yên im lặng một lát, nhìn về phía Lạc Nữ Ái: “Cái gì làm sao đây, ngươi hỏi ta có ích gì?”

“Tiêu ca ca là trượng phu của ngươi, phu quân của ngươi, các ngươi thành thân rồi!” Lạc Nữ Ái nói.

“Hả?” Tử Nhược Yên nhìn Lạc Nữ Ái: “Chẳng lẽ chàng ấy không phải phu quân của ngươi sao?”

“Ta vẫn chưa thành thân đâu!” Lạc Nữ Ái Một tay chống nạnh, đúng lý hợp tình mở miệng.

Tử Nhược Yên: “...

Trong bầu không khí cực kỳ lạ lùng này, Lạc Thao Thiên ở phía trước vẫn không biết chuyện gì cả.

Chỉ thấy cảm xúc của ông vẫn đang dâng cao, cười to vung tay.

“Chư vị, nhìn thấy chưa, vị này chính là Chí Thiện Thiên Tôn Diêm La...” Lạc Thao Thiên còn chưa nói xong, đã bị Tử Đế Tôn ở bên cạnh xông đến bịt miệng lại.

“Ô ô??” Lạc Thao Thiên quay đầu lại, hơi kinh ngạc nhìn Tử Đế Tôn.

Ông rất khó hiểu, Tử lão đệ đang làm gì.

Bình Luận (0)
Comment