Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 476 - Chương 476. Chỉ Có Đặt Sai Tên Chứ Danh Hào Thì Không Sai Được 2

Chương 476. Chỉ có đặt sai tên chứ danh hào thì không sai được 2 Chương 476. Chỉ có đặt sai tên chứ danh hào thì không sai được 2

“Ừm, hình như là trận pháp truyền tống không gian gì đó.” Tiêu Thiên chậm rãi miêu tả lại tình huống lúc đó.

Đương nhiên, chút tâm tư thay đổi danh hào của bản thân đều bị hắn giấu kín, không kể lại cho mọi người nghe.

Sau khi Tiêu Thiên miêu tả một loạt hành vi của mình, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Lạc Thao Thiên càng hoảng sợ hơn khi bí mật của ông gần như bị vạch trần, thậm chí là bị phá hoại.

Hơn nữa, mưu kế mà Võ Linh quân bày ra quá mức đáng sợ.

Vậy mà bọn họ lại định lợi dụng huyết mạch của mình để tạo ra một thông đạo không gian.

Một khi thành công, há chẳng phải đối phương có thể lách qua tuyến phòng ngự chiến trường hư không Vẫn Viêm, hậu quả thật khó mà lường được.

Cũng may, con rể cẩn thận, phá hủy kế sách như này, thậm chí còn giải cứu được ông.

Quy nhất điểm không hoàn mỹ chính là trong đó phát sinh một chút hiểu lầm không hay lắm.

“Thân thể chàng không có vấn đề gì chứ?” Tử Nhược yên nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.

Lúc này, Lạc Nữ Ái mới kịp phản ứng lại: “Đúng rồi, cuộc chiến vừa rồi có gây thương tích cho chàng không?”

Trong ấn tượng của hai người, Tiêu Thiên muốn bộc phát ra chiến lực cực kỳ đáng sợ thì cần phải vận dụng bí kỹ, khiến thân thể tổn thương.

“Không sao cả, hiện tại thân thể ta đã tốt hơn rất nhiều, đồng thời với bí kỹ từ quê hương ta, một lần nữa ta lại phá vỡ cực hạn của cơ thể, có được lực lượng cường đại hơn.”

“Đến lúc đó, ta lại có thể đi theo mọi người, chinh chiến sa trường, chém giết địch nhân, cho dù phải thiêu đốt chính bản thân ta cũng không hối tiếc.”

“Ta chỉ có một nguyện vọng là mong mọi người có thể thoải mái một chút, không cần phải mệt học như vậy nữa, khụ khụ.”

Sau khi Tiêu Thiên ho nhẹ hai tiếng, hắn bày ra dáng vẻ như đang tiến về phía trước và anh dũng chém giết.

“Không cần phải như thế, chưa nói đến chuyện có trẫm ở bên cạnh chàng, không đến lượt chàng phải xông pha chiến đấu, ở đây có rất nhiều vị trưởng bối, luôn có thể che mưa che gió cho chàng.”

“Lúc trước, trẫm từng nói sẽ khiến chàng sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, tự khắc ta sẽ làm được.”

“Huống hồ, chàng phá hủy kế hoạch của quân địch là một chuyện tốt, nhưng loại hành vi tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm thì chàng đừng nên làm nữa.”

“Không chỉ như thế, phá vỡ cực hạn để có được thực lực thể tu cường đại như vậy, tốt nhất đừng để người khác biết.”

“Việc này quá kinh thế hãi tục, nếu bị người có ý đồ xấu chú ý đến và muốn bắt chàng để nghiên cứu thì không thích hợp.”

Một loạt lời nói của Tử Nhược Yên, lúc thì nhẹ nhàng, khi thì bá đạo.

Ngay lúc này, Tử Nhược Yên dần dần thoát khỏi trạng thái mềm yếu khi được trùng phùng với cha mẹ, biến trở lại thành Nữ Đế Đại Viêm bá đạo vô song.

“Ừm ừm!” Lạc Nữ Ái ở bên cạnh gật đầu phụ họa theo: “Có chúng ta ở đây, chàng đừng cực khổ như vậy nữa, cứ ăn ngon uống ngon là được.”

“Thực lực của bản Đế và tên này đã tiến bộ rất nhanh, cả đời này chúng ta sẽ bảo vệ chàng. Sau này, chúng ta tuyệt đối sẽ không để chàng phải xông pha chiến đấu.”

“Kẻ nào dám cả gan đến phá hỏng thời gian nhàn nhã của chàng, bản Đế sẽ đích thân bóp chết hắn!”

Nói đến đây, Lạc Nữ Ái cũng bày ra tư thái cuồng nhân chiến đấu, hay tay đột nhiên siết chặt nắm đấm, phát ra âm thanh răng rắc.

Tiêu Thiên nở nụ cười, ôn hòa gật đầu.

“Ừm!”

Bên trong phòng, cả nhóm người nhất thời không nói nên lời.

Tiêu Thiên, người vừa rồi đại phát thần uy, đánh bay thống lĩnh Võ Linh quân Chiến Khắc Cực lên không trung. Lúc này, người có thực lực cường đại như hắn lại trông như một cô con dâu bé nhỏ, thế này là chuyện quái gì?

Còn Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái, vào lúc này hai người đột nhiên trở nên tràn đầy ý muốn bảo vệ hắn là như thế nào.

Từ góc độ bên ngoài thì hiện tại Tiêu Thiên có lẽ đã mạnh mẽ hơn rồi.

Làm sao mà người được bảo vệ lại bị đổi vai rồi?

Lực lượng Nữ Đế bỗng nhiên bạo phát rồi à!

“Có câu nói rất hay, chỉ có đặt sai tên chứ danh hào thì không sai được.” Tử Đế Tôn đang ngồi ở đó, chậm rãi nói với thê tử cũng đang kinh ngạc không kém ở bên cạnh mình.

“Nàng còn nhớ danh hào của tiểu tử này trong miệng của bách tính tại vực Thánh Ma không?”

Đương nhiên là Tuyết Như Yên nhớ rất rõ, bà nhìn Tiêu Thiên rồi lại nhìn dáng vẻ của con gái mình, mím môi, nhịn cười.

“Thiên Tôn…Chí Thiện bám váy.”

Chuyện như hiểu lầm và xấu hổ, thật ra nói ra là tốt rồi.

Mặc dù một số ảnh hưởng tiếp theo vẫn còn, ví dụ như lúc mấy ca ca tỷ tỷ của Lạc Nữ Ái bước đến chào hỏi.

Bọn họ nở một nụ cười kỳ lạ, giọng điệu cố ý tỏ ra ngạc nhiên nhìn Lạc Nữ Ái rồi gọi.

“Ô, đây không phải là Lạc a di của chúng ta sao?”

“Kỳ lạ thật, Thất muội, sao lại gọi muội ấy là a di?”

“Còn không phải cha chúng ta, mới có thêm một đệ muội mới sao!”

Bình Luận (0)
Comment