“Hai nàng ấy sao lại đánh nhau nữa rồi?” Phản ứng đầu tiên của Tiêu Thiên là nghĩ đến điều này, nhưng sau đó, hắn lại phát hiện hình như không đúng lắm.
Người đang đánh nhau không phải là Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái, mà là cha của hai nàng ấy.
Cái tình huống quái quỷ gì vậy trời?
…
Dưới tình huống hết sức buồn cười, trận chiến trên chiến trường hư không Vẫn Viêm đã đến hồi kết.
Nhất là khi Tiêu Thiên dùng tay trái nhấc Huyết Duệ, tay phải tóm Chiếc Khắc Cực
Cảnh tượng kinh hoàng trước mắt này khiến Võ Linh quân hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, từ bỏ chống cự, tất cả bọn họ đều bị bắt nhốt làm tù binh.
Giữa không trung, Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên đang vui vẻ hăng say đánh nhau, lần lượt đều bị thê tử của bọn họ là Tuyết Như Yên và Vũ Tâm Nhứ, một người véo tai, một người nắm sừng, cưỡng ép tách hai ông ra.
Một nhóm người bọn họ cũng tụ tập tại đại bản doanh của Võ Linh quân ở chiến trường hư không Vẫn Viêm.
Khi mọi người đều yên tĩnh lại, chung sống hòa bình dưới một mái nhà.
Bầu không khí hết sức ngại ngùng.
Đặc biệt là sau khi Tiêu Thiên tháo mặt nạ quỷ ra, hắn như thể đang ngồi trên bàn chông, cái mông cứ nhích qua nhích lại không yên.
Làm sao cũng đều không thoải mái.
Trên chiến trường hư không, tổng cộng có hai giới quan đối lập cách xa nhau.
Một nơi nằm ngay phía sau thủ quan tuyến phòng ngự ban đầu của bọn họ, còn một nơi khác thì nằm ngay trong đ bản doanh của Võ Linh quân.
Trong nhiều năm như vậy, Võ Linh quân đã chiếm thế thượng phong trên chiến trường hư không Vẫn Viêm và đánh chiếm rất nhiều thành trì.
Đương nhiên, nơi đặt đại bản doanh Võ Linh quân cũng là một tòa thành trì có quy mô không nhỏ.
Ngoại trừ những Võ Linh quân trấn thủ bên ngoài, cũng có rất nhiều bách tính thường dân thuộc tam huyết nhất mạch.
So với Võ Linh quân lúc trước tàn sát vô cùng tàn nhẫn, quân trấn thủ không làm ra những hành vi tàn nhẫn như vậy đối với bách tính trong thành trì này mà chỉ giam cầm và giám sát bọn họ.
Viêm thành.
Đó là thành trì đại bản doanh của Võ Linh quân ở giới quan bên này. Ngay lúc này, đám người bọn họ đang tập trung tại một chỗ trong cung điện ở trung tâm Viêm thành.
Mọi người tề tụ trong một tòa nhà nguy nga trong đại đường ở chính giữa khu kiến trúc điện đường.
Theo lý, bọn họ cần thảo luận phương án hành động tiếp theo, chẳng hạn như: nơi giam giữ những tộc nhân bình thường, phương hướng xử lý sau cuộc chiến như thế nào cho phải.
Đồng thời, bọn họ còn phải tổ chức một bữa tiệc ăn mừng long trọng.
Nhưng căn phòng lẽ ra đang phải diễn ra cuộc thảo luận sôi nổi lại rơi vào bầu không khí trầm mặc quỷ dị.
Mà nguồn cơn của bầu không khí này dĩ nhiên là do Tiêu Thiên, người đang không được thoải mái khi ngồi ở đó.
Nhất là khi ánh mắt của mọi người, lúc thì nhìn về phía hắn, lúc thì nhìn về phía Lạc Thao Thiên, trông kỳ lạ đến tột cùng.
Nhưng so với Tiêu Thiên, Lạc Thao Thiên mới là người hận không thể tìm được một cái lỗ nhỏ trên mặt đất để chui xuống.
Suy cho cùng, trong khoảng thời gian thủ quan, ông thường xuyên tụng kinh cho thê tử và các con của mình nghe về vị ‘Tiêu lão đệ’ tốt này.
Thậm chí, ông còn thường xuyên nói với bọn họ rằng nhất định phải giới thiệu Tiêu Thiên cho mọi người làm quen.
Ông nhắc nhiều đến nỗi khiến mọi người có chút mong đợi vào việc gặp gỡ này.
Nhưng khi thời điểm thật sự đến, mọi người ngơ ra.
Đối với Vũ Tâm Nhứ, tiểu thúc chưa gặp mặt nay đã thành con rể rồi.
Đối với các hoàng tử, hoàng nữ khác, tiểu thúc thúc đã thành tiểu muội phu.
Đúng là nghiệt duyên mà!
Nghĩ kỹ lại, vốn dĩ chuyện này đã không hợp lẽ thường, rất quá đáng.
Khi nghĩ đến điểm này, mọi người đều không khỏi lén nhìn sang phía Tiêu Thiên.
Nếu bỏ qua sự hiểu lầm kỳ diệu này và suy nghĩ cẩn thận, chiến lực vừa rồi Tiêu Thiên thi triển ra thật sự rất mạnh mẽ.
Một cường giả như Chiến Khắc Cực ở trước mặt hắn, vậy mà bị hắn chà đạp dễ như trở bàn tay.
“Chàng tới chiến trường hư không Vẫn Viêm khi nào, sao ta lại không biết?” Giọng của Tử Nhược Yên đột nhiên vang lên, hỏi Tiêu Thiên.
Bầu không khí trầm mặc quỷ dị cũng bị câu hỏi của nàng phá vỡ.
Tiêu Thiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có người lên tiếng rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tiêu Thiên tràn đầy sự tán tụng dành cho Tử Nhược Yên.
Không hổ là ngài, bệ hạ à!
Sau đó, Tiêu Thiên giải thích: “Chẳng phải lúc bắt đầu có tộc Huyết Văn xâm nhập vào vực Thánh Ma ư, ta liền dẫn theo Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo đi xem thử.”
“Ai ngờ rằng, ta phát hiện ra có một chiến hạm hư không, hơn nữa bọn họ còn lập âm mưu nhằm vào Lạc Nữ Ái.”
Bên cạnh, Lạc Nữ Ái cũng thoát khỏi bầu không khí quái dị này, ánh mắt đầy sự tò mò, đưa tay lên chỉ vào mình: “Ta ư?”