Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 478 - Chương 478. Có Những Thứ Không Nên Sờ Mó Lung Tung 2

Chương 478. Có những thứ không nên sờ mó lung tung 2 Chương 478. Có những thứ không nên sờ mó lung tung 2

Hiện giờ quân phòng thủ của chiến trường hư không, thậm chí còn không biết dáng vẻ của nơi này.

Tiêu Thiên đi cùng với Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái, hắn đi lên phía trên bức tường thành nguy nga kia lúc nào không hay, trông về nơi xa đằng trước.

Xa xa, có thể rõ ràng nhìn thấy sự tồn tại của màn chắn thế giới, đồng thời có thể nhìn thấy giới quan đã được tạo ra dựa vào màn chắn trong khu vực yếu ớt kia.

“Các ngươi nói phía sau giới quan này, sẽ là cái gì?” Lạc Nữ Ái bỗng nhiên mở miệng, sự tò mò lộ ra trong đôi mắt.

“Đừng nghĩ nữa, đằng sau giới quan rốt cuộc là dáng vẻ như thế nào, ai cũng không biết, sau này rất có thể sẽ có đại quân đóng giữ.” Tử Nhược Yên nhíu mày, cắt đứt suy nghĩ không thực tế của Lạc Nữ Ái.

Phía trước, Tuyết Đồ Quân đã trấn thủ khu vực này, sẽ tiếp quản giới quan bên này ngay lập tức.

Không có mệnh lệnh, không có bất cứ người nào, sẽ đi tiếp xúc......

Chờ đã!

Tử Nhược Yên chớp mắt, bỗng nhiên phát hiện nhìn thấy hình như có một người đang đứng lặng im trước màn chắn giới quan phía trước.

Nàng chăm chút nhìn kỹ, không phải Tiêu Thiên thì là ai?

Nàng vội vàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện không biết Tiêu Thiên đã biến mất từ lúc nào.

“Lúc nào vậy?” Sắt mặt Tử Nhược Yên thay đổi, nàng vội vàng xông về phía trước, đi tới bên cạnh Tiêu Thiên.

“Ôi, chờ ta với.” Lạc Nữ Ái cũng vội vàng đi đến, đuổi theo Tử Nhược Yên.

Hai người nhanh chóng đi đến bên cạnh Tiêu Thiên, thấy hắn đang tò mò nhìn chằm chằm phía trước.

“Ta chỉ xem thử...” Phát hiện tiếng động, Tiêu Thiên quay đầu nhìn Tử Nhược Yên, phát hiện đối phương đang nhìn mình vẻ mặt không có thiện ý, hắn cười hai tiếng.

“Đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy!” Tử Nhược Yên hít sâu một hơi, giơ tay nắm lấy Tiêu Thiên.

Nhưng thật trùng hợp, Tiêu Thiên đang tò mò giơ tay, chọc vào giới quan trước mặt.

Một lực hút bất ngờ đột nhiên quét qua người hắn.

Nhưng Tiêu Thiên, giống như cây già mọc rễ, không hề nhúc nhích.

Tử Nhược Yên bên cạnh hắn cũng bình yên vô sự, nhưng ngược lại Lạc Nữ Ái xông đến lại gặp tai bay vạ gió, bị kéo qua đó.

“Không tốt!” Sắc mặt Tử Nhược Yên thay đổi, nàng vội vàng kéo Lạc Nữ Ái, nhưng lại bị lực kéo kia kéo về phía trước luôn.

Sắc mặt Tiêu Thiên thay đổi, hắn vội vàng đuổi theo.

Ba người lập tức biết mất ngay trước ranh giới giới quan.

Đột nhiên thay đổi khiến ba người họ đều bất ngờ.

Cơ thể của bọn họ nhanh chóng xuyên thấu màn chắn thế giới, khu vực mỏng manh yếu nhớt đó, xuyên qua giới quan.

Sau khi bọn họ xuyên qua giới quan, rời khỏi màn chắn thế giới, thì nhanh chóng bị dòng chảy hỗn loạn trong hư không cuồng bạo cuốn lấy, vọt về phía xa xa.

Ầm!

Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái đồng thời bộc phát ra uy áp cùng bao phủ ba người họ lại, không dễ gì mới ổn định lại thân hình.

Lúc này, bọn họ quay đầu mới phát hiện ba người họ đã xông ra một khoảng cách rất xa.

Cách giới quan mỏng yếu của màn chắn thế giới cực lớn một khoảng rất dài.

Tử Nhược Yên lấy lại sức lực, bắt đầu đánh giá bốn phía.

Hư không hắc ám vốn không có gì đặc biệt.

Dòng chảy hỗn loạn trong hư không khiến người ta quen thuộc nhộn nhạo bốn phía, phía bên kia mà Võ Linh quân bọn họ trấn giữ, hình như không có gì khác với hư không của quê hương.

Lạc Nữ Ái quay đầu nhìn về màn chắn thế giới cực lớn ở phía xa, không có khác biệt lớn với chiến trường hư không Vẫn Viêm bọn họ tiến vào lúc ban đầu.

Chỉ là đổi phương hướng, phương diện khác thì không khác gì mấy.

"Không phải giống hệt nhau à?" Một tay Lạc Nữ Ái chống nạnh, nhìn sang Tử Nhược Yên bên cạnh: "Hơn nữa, nơi này không có bất kỳ người nào đóng giữ."

"Đúng vậy, vậy mà không có ai cả." Tử Nhược Yên nhìn hư không hắc ám trống rỗng bốn phía, nhíu chặt lông mày.

Lấy được Viêm thành, bọn họ gác giới quan không cho phép bất cứ ai ra ngoài, mục đích chính là đề phòng điều ngoài ý muốn xuất hiện.

Không ai biết ngoài màn chắn rốt cuộc có thứ gì.

"Ở đây vốn rất khác." Đúng lúc này, giọng nói của Tiêu Thiên chợt vang lên, khiến hai người họ nhìn qua đó.

"Khác chỗ nào?" Tử Nhược Yên nhìn Tiêu Thiên, hỏi nghiêm túc, nàng vốn không chất vấn đối phương.

Về phương diện chuyện chính, nàng cực kỳ tin tưởng Tiêu Thiên.

Đừng thấy phu quân của mình có chút không đứng đắn, nhưng trên thực tế chuyện hắn trải qua, không có cái nào là làm không thỏa đáng.

Chỉ là Tử Nhược Yên nhìn ra, hình như quá khứ Tiêu Thiên đã trải qua ngày tháng vô cùng thê thảm bi thương, ở nơi sâu trong đáy lòng ẩn giấu sự đau khổ.

Còn có mỏi mệt sâu đậm.

Tử Nhược Yên vẫn luôn nói, cuộc sống khiến Tiêu Thiên không buồn không lo, nói đúng ra là hy vọng đối với phương có thể được thả lỏng.

Nàng đang dùng cách của mình sưởi ấm đối phương.

"Sức mạnh của mảng hư không này, cuồng bạo chiếm cứ chín thành, nhu hòa chỉ chiếm một thành." Tiêu Thiên lẩm bẩm, cẩn thận cảm giác.

Bình Luận (0)
Comment